• THÂN CHỦ TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI!

    THÂN CHỦ TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI!

    Truyện khoa học giả tưởng

     

    Hắn mở mắt ra, một thoáng cảm giác lạ xẹt qua người làm hắn nhớ lại: Đây không phải phòng riêng của hắn ở 27 đường Maxell mà là phòng giam. Một căn phòng hẹp téo, bề ngang chừng 2m5, dài cỡ 4m, đủ kê một cái giường cá nhân và một cái tủ con. Tường bê tông ba phía quét vôi xanh, cửa và mặt phòng giam quay ra hành lang làm bằng song sắt. “Rồi, ta bắt đầu một cuộc đời mới!”. Hắn lẩm bẩm, đầu vẫn choáng váng vì rượu và quả đấm của Dream: “Cái thằng chết tiệt!”. Mặc dù đã bị từ chối, vẫn năn nỉ đòi khiêu vũ với Mazda – người tình của hắn – khi nàng đã mệt đờ, vì nhảy cả tiếng đồng hồ trước đó. Hắn đã cho Dream một bài học về phép lịch sự đối với phụ nữ, khiến cho nó không bao giờ có thể lặp lại hành đông bất nhã đó là lần thứ hai trong đời: một viên dạn vào giữa sọ làm thằng bợm đó chết ngay. Cảnh sát đã tống cổ hắn vào trại giam với cả lít Martell trong bụng. “Thế là hếtナ!” Nhưng hắn cũng chẳng còn kịp suy nghĩ gì hơn, vì men rượu đã giúp hắn ngủ say đờ. trên cái giường nệm mút cũ kỹ ở trong phòng giam này.

    Còn bây giờ thì hắn hối hận. Hình ảnh những người thân và những kỷ niệm bắt đầu hiện ra – những buổi vũ hội, những cuộc tắm biển và những đêm mùi mẫn bên người tình. “Ôi! Mazda.”. Nàng chẳng hơi đâu chờ đợi một kẻ giết người như hắn, mà cái giá hữu nghị nhất là hai năm tù.

    Bỗng một tiếng nói trầm trầm, đều đều vang lên từ cái haut – parleur đặt ở đầu hành lang, làm đứt dòng suy nghĩ của hắn: “Giám thị trực! Đưa ngay phạm nhân VB – 018 – E lên phòng điều tra!”. Hắn nhìn xuống ngực – số VB – 018 – E chính là hắn.

    Có tiếng giày lộp cộp, một viên cảnh sát đi đến trước cửa phòng giam. Hắn xoay người đúng một góc chín mươi độ và đưa tay hướng về ổ khoá. Bộ điều khiển từ xa lắp trong bàn tay, làm chiếc cửa tự động mở. “Một thằng “cớm sắt”!”. Giới giang hồ rất sợ loại cớm này: võ nghệ tuyệt hảo, bắn súng như trong phim, bất kể kẻ nào chống lại hoặc cố ý chạy trốn đều nằm ngay đơ vì bị đánh trúng huyệt, hoặc ăn một viên đạn thuốc mê vào bả vai, cứ y như là nó đã nằm sẵn ở đấy từ trướcナ

    – Đứng dậy! Đi theo tôi.

    Hắn đừng dậy và buớc ra. Đằng sau hắn, tay cớm lầm lũi đi theo. Hắn thấy ghê ghê ở trên gáy. “Biết đâu, do một sự trục trặc kỹ thuật nào đó, mà tay “cớm” này có hành động bất thường và giết hắn?”. Những chuyên viên khoa học ở Bộ Nội vụ bảo đảm rằng: Không bao giờ có sự cố và tất cả những cảnh sát máy, đều được theo dõi chặt chẽ bằng computer. Chỉ cần một hành động khác thường nằm ngoài chương trrình, lập tức sẽ bị vô hiệu hoá bằng vô tuyến điều khiển từ xa. “Mẹ kiếp! Cái xã hội loài người ở thiên niên kỷ thứ III này, đã sống trong một môi trường nhân tạo hoàn toàn và bị lệ thuộc vào những bộ nhớ điện tử. Nếu bị một trục trặc gì đó, mọi thứ sẽ đi đứt, cuộc sống rối loạn và nhân loại sẽ trở lại thời kỳ đồ đá!”. Hắn lẩm bẩm cầu xin Thượng đế toàn năng, hãy ban phép lành cho những con virus điện tử ở trong các trung tâm siêu điện toán. Thế là xong! Mọi trung tâm điều khiển không còn hoạt động, những tội lỗi của hắn ghi trong bộ nhớ của các máy siêu điện toán sẽ được xoá sạch. Hắn sẽ quẹo phải, đi qua cổng trại giam về nhà và trở thành người lương thiện, còn tay “cớm sắt” lùi lũi đi sau lưng hắn sẽ quẹo sang trái.

    Nhưng điều đó đã không xảy ra, vì hắn không phải là một nhân vật quan trọng đáng được Thượng đế chú ý. Cho nên hắn vẫn phải bước vào phòng điều tra với tay “cớm sắt” đi sau lưng. Trong phòng điều tra không có một người nào. Hắn hiểu ngay: Người ta làm việc với hắn theo chương trình của những thủ tục pháp lý.

    – Mời anh ngồi!

    Hắn ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc như một cái máy, mặc dù hắn là một con người thật sự. Giọng nói đều đều, lạnh lùng tiếp tục vọng ra từ máy siêu điện toán:

    – Anh sẽ được tiếp xúc với ngài luật sư Organ để biểu lộ sự đồng ý hay không đồng ý nhờ luật sự can thiệp cho vụ án của anh ! Xin mời ngài Organ Yamaha!

    Cánh cửa tự động mở ra. Một người đứng tuổi, dong dỏng cao, khuôn mặt sáng sủa dễ mến, cắp chiếc cặp bước vào trong phòng. Ông nhã nhặn bắt tay hắn và ngồi xuống ghế đối diện:

    – Anh là Sonyl – Pho?

    – Thưa ông, vâng!

    – Tôi là luật sư tiến sĩ Organ Yamaha, được gia đình anh đề nghị bào chữa cho anh trong vụ án Dream, anh có quyền từ chối, hoặc chấp nhận sự bào chữa của tôi theo luật định!

    Vừa nói ông vừa lấy trong túi áo vét một cái thẻ luật sự đưa cho hắn.

    – Tôi đồng ý! Hoàn toàn đồng ý! – Hắn nói một cách vội vã, nét mặt tỏ ra sung sướng – Được một người như ông giúp đỡ, chắc chắn tôi sẽ có một mức án hữu nghị!

    – Được rồi! – Luật sư Organ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. – Bây giờ anh hãy trả lời một số câu hỏi của tôi: Anh thừa nhận có bắn vào Dream?

    – Đúng thế thưa ông! Nhưng lúc đó tôi say rượu, tôi đã uống cạn cả lít Martell, không tin ông có thể hỏi thằng bồi, tôi không cố sát!

    – Anh bắn vào nó trong trường hợp nào?

    – Nó đánh tôi một cú rất mạnh vào đầu – Hắn chỉ lên trán – Đây ông coi, nó còn sưng chù vù lên đây này!

    Luật sư gật đầu, nhìn lên cái trán có một cục lồi tím xanh, tỏ vẻ thông cảm:

    – Nhân chứng cho biết hai người có xô xát!

    – Đúng vậy thưa ông! Vì nó xúc phạm đến người yêu của tôi, tôi cản trở, nó còn mắng tôi là: Đồ lợn ích kỷ. Thế là tôi choảng nó!

    – Dream đánh anh nhiều không?

    – Mới chỉ một cú vào đầu nhưng rất mạnh, khiến tôi bật ngửa. Tôi phải bắn hắn vì nếu để một cú thứ hai chắc tôi không sống nổi!

    Luật sư Organ nheo nheo mắt nhìn hắn:

    – Trường hợp này, tôi khuyên anh nên thừa nhận mọi hành động gây án, để hoàn tất hồ sơ và được ra toà một cách nhanh chóng. Tôi sẽ giúp anh có thể được trắng án!

    – Trắng án? Hắn trố mắt ngạc nhiên.

    Luật sư Organ gật đầu với một nụ cười bí hiểm đầy vẻ tự tin:

    – Cảm ơn sự cộng tác của anh.

    Ông đứng dậy, bắt tay hắn rồi lặng lẽ ra về.

    * *

    Toà đại hình xử vụ giết người được mở tại toà án tiểu bang Atlantic. Thực ra với một án giết người do say rượu và sĩ diện với gái, cũng chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng vì là một vụ đại hình, nên số người tham dự cũng khá đông đảo. Trong khi chờ đợi đến giờ xử án, họ bàn tán đủ mọi chuyện trên đời: từ chuyện bế tắc trong việc tìm một giá trị hối đoái tiền tệ, để có thể liên kết về mặt kinh tế với người ngoài hành tinh; cho đến chuyện đã có một loại vải thông minh, có khả năng thay đổi màu sắc và độ dày mỏng theo ý muốn, được tung vào thị trường để phục vụ các quí bà, quí cô… Bỗng tiếng chuông reo vang và ánh sáng trong phòng xử án đổi sang màu lá mạ, khiến cho mọi người chú ý. Tiếng ồn ào bớt đi hẳn, vì những câu chuyện phiếm được ngưng lại. Phiên toà sắp bắt đầu.

    Các quan chức của phiên toà trịnh trọng với bộ lễ phục, lục tục bước vào vị trí của mình trong phòng xử án. Sau những nghi thức được tiến hành cho có lệ, phạm nhân được dẫn ra trước vành móng ngựa. Chỉ mới có ba ngày trong tù, khuôn mặt của Sony – Pho trông đã tiều tuỵ hốc hác. Hắn bước đi như người mộng du. Các nhân chứng làm lễ tuyên thệ, rồi thuật lại những gì họ đã chứng kiến. Tất cả đều chống lại Sonyl. Hắn hồi hộp chờ đợi bản cáo trạng.

    Ngài đại diện Công tố viện, một người đàn ông trạc tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao, bọc lấy một dáng người đẫy đà. Với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ông lấy từ trong chiếc cặp da đen một cái đĩa nhỏ màu bạc, cho vào ngăn xử lý của máy siêu điện toán được gắn vào bàn làm việc. Ông nhấn nút, ra lệnh cho máy hoạt động. Một giọng đều đều lạnh lùng vang ra từ trong máy đọc bản cáo trạng: Tất cả mọi hành động của Sonyl được phân tích một cách rất chi tiết với những điều luật liên quan. Hắn chẳng hiểu chiếc máy nói gì với những danh từ chuyên môn của ngành tư pháp – ở cái thiên niên kỷ này, mọi lĩnh vực đều được chuyên môn hoá rất sâu, mỗi người chỉ có khả năng hiểu biết trong lĩnh vực của mình. Nhưng mặt hắn từ từ chuyển sang màu tái mét, những hình ảnh trước mắt hắn quay tròn và cảm giác có một vật gì đó đè nặng lên tim, khiến cho hắn phải nắm chặt lấy cái vành móng ngựa. Bản cáo trạng với sự tính toán chính xác của máy siêu điện toán vừa đưa ra đề nghị dành cho hắn mức án: bốn mươi năm tù.

    Ông chánh án chống tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ và tập trung tư tưởng, nghe máy siêu điện toán đọc cáo trạng. Sự có mặt của ông ở phiên toà chỉ có ý nghĩa nghi thức, tất cả phần việc dánh cho ông đều do máy siêu điện toán làm việc, quyền hành thật sự của ông ở trong phòng nghị án. Cho nên, ông đã lợi dụng ánh sáng lóe phản chiếu từ mắt kiếng để tranh thủ ngủ. Tối hôm qua, ông đã đi nhảy đầm đến sáng với người bạn tình cũ, hơn mười năm nay mới gặp lại. Ông bồi thẩm biết điều đó, nên khi bản cáo trạng vừa dứt, liền đá nhẹ vào chân chánh án. Chánh án uể oải nhấn nút máy siêu điện toán. Một giọng trầm oai vệ thốt lên:

    – Xin mời ngài luật sư Organ Yamaha.

    Danh vị luật sư được nhắc đến như một dòng điện kích thích thần kinh, khiến cho Sonyl – Pho tỉnh lại. Hắn ngước mặt về phía ông với cái nhìn van lơn, cầu cứu.

    Luật sư bước hẳn ra khỏi chỗ ngồi, ông nói với một giọng từ tốn:

    – Thưa quí toà! Vì những luận cứ để bào chữa của tôi không thể lập chương trình cho máy điện toán, cho nên căn cứ vào điều 432A, chương 27 của Luật Xử án, tôi xin phép được bào chữa bằng chính khả năng cá nhân!

    Tiếng xì xào nổi lên trong phòng xử án. Đề nghị của luật sư làm họ ngạc nhiên. Ở thiên niên kỷ thứ III này, một con người làm việc không cần đến sự hỗ trợ của máy siêu điện toán, là điều không thể hiểu nổi. Ngài đại diện Công tố viện mỉm cười với ý nghĩ hài hước: “Có lẽ ông ta muốn thân chủ của mình hưởng nguyên xi mức án, hoặc tù thêm”.

    – Thưa quí toà! – Luật sư nói tiếp – Tôi xin phép được trình bày đoạn phim tư liệu có liên quan đến đời tư của nạn nhân – Ông Dream – Makeno – trước khi tiến hành bào chữa cho bị can.

    – Tôi phản đối! – Ngài đại diện Công tô viện cau mặt – Công bố đời tư của một người không được sự đồng ý của họ là sai luật.

    -Thưa quí toà! Đây chỉ là đoạn phim của giai đoạn bệnh án của ông Dream, có liên quan đến những yếu tố luật pháp và là chứng cứ cho những lời bào chữa của tôi.

    – Toà án đồng ý – Chánh án phát biểu và che miệng ngáp. Ông chẳng muốn mất thì giờ vì tụi luật sư nói dai như đỉa này.

    Luật sư Organ lấy từ trong cặp một cái đĩa nhỏ màu bạc đưa cho thư ký Toà án. Ông này cho vào ngăn xử lý của máy siêu điện toán. Lập tức sáu màn hình 150 inch được bố trí xung quanh phòng xử án, cùng lúc hiện lên những hình ảnh về những biến cố trong đời của Dream – Makeno:

    Trên màn hình là cảnh dòng sông Danube chảy quanh co dưới những hàng thuỳ dương thơ mộng. Bên sông có một cái cối xay gió đứng im bất động, như suy tư cho những sự thăng trầm của cuộc đời. Đó là một di tích cổ được phục chế lại để nhắc nhở nền văn minh cổ xưa của loài người. Dream – Makeno đã sinh ra ở đây vào tháng 7 năm 2267.

    Hình ảnh thơ mộng biến mất, thay vào đó là một thanh niên nằm quằn quại, vì bị một chiếc xe hơi chạy bằng nệm không khí lướt qua đôi chân, khi anh ta té sấp xuống mặt đường. Mạch máu bể nát, xương ống chân nứt như mai rùa. Sự cố được ghi nhận vào tháng 2 năm 2289, lúc này Dream 22 tuổi. Anh ta được đưa vào bệnh viện thay bằng hai chân máy. Anh được xuất viện vào tháng 6 năm 2289 với tình trạng sức khoẻ tốt.

    Tháng 10 năm 2296, Dream – Makeno tốt nghiệp đại học Oxford. Nhưng ngay sau lễ tốt nghiệp, trên đường về nhà, do một tai nạn xe hơi, Dream bị phỏng nặng. Màn hình chiếu cảnh một người bị cháy phừng phừng, đang cố chui qua cửa kính xe hơi một cách tuyệt vọng. Bệnh nhân được đưa vào bệnh viện. Một ca giải phẫu tuyệt vời tiến hành dưới sự chỉ đạo của giáo sư Niq Vidi đã tách não và tim – hai bộ phận tự nhiên duy nhất còn hoạt động của bệnh nhân – vào một cơ thể nhân tạo giống hệt Dream về ngoại hình. Những hình ảnh sinh động của cuộc giải phẫu, được quay rất chi tiết và nó trở thành một bộ phim tư liệu nổi tiếng của ngành giải phẫu. Bệnh nhân xuất viện ngày 29 tháng 12 năm 2296 với một cơ thể yếu, không được hoạt động mạnh. Ra viện, bệnh nhân tiếp tục theo học chương trình cao học kỹ thuật tại Đai học Oxford. Lúc này Dream 29 tuổi.

    Trên màn hình hiện lên cảnh mùa đông dưới chân dãy núi Alpes. Một màu trắng êm ái của tuyết phủ dày mặt đất, trên đó, đoàn người mặc quần áo thể thao, đầu đội mũ bảo hiểm đang chơi trượt tuyết. Họ đang bay từ độ cao 4m xuống và lướt đi trên mặt đất. Nhưng có một người vừa rơi xuống thì lăn đi vài vòng rồi giãy giụa. Đó là những hình ảnh được tái tạo trong phim tư liệu về tai nạn xảy ra cho Dream. Anh bị đứt mạch máu nối từ tim lên não, do chấn động khi rơi từ trên cao. Não tự nhiên của anh không còn khả năng phục hồi chức năng hoạt động. Người ta đưa não của anh vào phòng xử lý, mã hoá toàn bộ ký ức và chuyển sang bộ nhớ của óc điện tử. Bộ nhớ này hoạt động trên cơ sở những ký ức đã có của Dream và là một sự tiếp tục của những ký ức đó. Não nhân tạo được thay thế cho não tự nhiên trong cơ thể Dream. Trái tim được loại bỏ, vì không còn thích hợp cho một cơ thể nhân tạo và được thay bằng hộp năng lượng nguyên tử. Sự kiện xảy ra vào ngày 28 tháng 11 năm 2298. Hội đồng y học quốc tế coi việc thay thế não tự nhiên bằng não nhân tạo là thành tựu cuối cùng của ngành giải phẫu.

    Hình ảnh Dream – Makeno tươi cười nhận văn bằng tiến sĩ kỹ thuật vào năm 3301, chứng tỏ cuộc giải phẫu hoàn hảo, não nhân tạo vẫn hoạt động tốt.

    Luật sư Organ ra hiệu tắt máy. Ông phát biểu:

    – Thưa quí toà! Những hành động của Sonyl, tôi không có gì để bào chữa. Nhưng điểm quan trọng ở đây là: Dream thật sự đã chết vì tai nạn ngày 28 tháng 11 năm 2298 dưới chân dãy núi Alpes. Sự thay thế não, bộ phận tự nhiên cuối cùng trong cơ thể Dream bằng óc điện tử, chỉ là sự tái tạo hình ảnh của một con người thật sự, nhưng đã chết bằng một người máy. Trong bộ luật về Người Máy đã định danh: “Người máy là sản phẩm do con người tạo ra bằng công cụ lao động, được mô phỏng theo hình thức và nội dung giống con người. Thưa quí toà! Trong Dream có cái gì không phải là sản phẩm của con người? Không có gì cả!.

    Ông hăng hái nói tiếp:

    – Điều 47B thuộc chương II của bộ luật này đã qui định: “Con người được quyền huỷ diệt hoặc vô hiệu hoá người máy, khi người máy có hành vi chống lại con người”. Dream đã tấn công Sonyl bằng sức mạnh cơ khí của anh ta và dấu vết còn để lại ngay trên khuôn mặt, mà tất cả những ai tham dự trong phiên toà này đều nhìn thấy. Thưa quí toà! Căn cứ vào những điều luật về quyền con người đối với người máy, thân chủ tôi hoàn toàn vô tội.

    Phát hiện độc đáo của Organ, khiến mọi người sửng sốt. Có những tiếng vỗ tay nổi lên hoan hô ông. Những người tham dự quan toà xì xào làm cường độ âm thanh vượt quá giới hạn cho phép, máy điện toán tự động rung chuông và yêu cầu im lặng.

    Ngài đại diện Công tố viện đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi và nói với một giọng điềm tĩnh:

    – Ngài luật sư đã viện dẫn phần định danh về người máy một cách thiếu sót, vì còn một đoạn văn bản sau đây cho phần này: “Người máy hoạt động được, bởi sự điều khiển trực tiếp hay gián tiếp của con người thông qua chương trình đã được ghi trong bộ nhớ điện tử”! Thưa quí toà! Dream không hề bị điều khiển bởi bất cứ một con người nào trên hành tinh này, ngoại trừ sự diễn biến tư duy của anh ta. Hơn nữa về mặt luật pháp, Dream chưa hề có sự công nhận đã chết của một hội đồng giám định y khoa. Việc thay thế những bộ phận tự nhiên bằng bộ phận nhân tạo, đã được thực hiện từ lâu trong lịch sử loài người, để đảm bảo sự sống tiếp tục của một con người là việc làm nhân đạo. Đối với Dream, khi não – bộ phận tự nhiên cuối cùng – được thay thế, anh ta đã sống với tất cả sự hiểu biết của bản thân anh ta. Môi trường gia đình và xã hội vẫn chấp nhận Dream như một con người thật sự. – Ngài đại diện Công tố viện nói mỗi lúc càng hăng hái; ông vung tay chặt xuống không khí với vẻ mặt phẫn nộ – Việc giết Dream phải được coi như một hành động giết người. Thưa quí toà! Ngay ở đây, quí vị có thể chứng kiến sự đau khổ tận cùng của một người mẹ mất con – Giọng ông trầm xuống với một nét mặt tỏ ra thương cảm. Ông đưa tay chỉ hàng ghế dành cho thân nhân của Dream. Ở đấy có hai người đàn bà đang ôm mặt khóc nức nở, đó là mẹ và em gái Dream. – Phải chăng đây là tình cảm dành cho người máy? Nạn nhân chỉ thật sự được coi là đã chết bởi bàn tay của kẻ đang đứng ở kia, sau vành móng ngựa.

    Luật sư Organ vội vã bước tới trước mặt mẹ và em gái của Dream. Ông nghiêng mình, nói với một vẻ mặt thông cảm:

    – Tôi xin trân trọng bày tỏ sự chia buồn cùng bà và cô, vì đã mất đi hình ảnh sinh động của một người con trong gia đình.

    Nói xong, ông cúi chào rồi quay lại phía quan toà:

    – Thưa quí toà! Không ai có thể không xúc động trước những đau khổ của đồng loại, nếu tỏ ra là người có lương tâm. Tình cảm đối với Dream – người máy trong gia đình và cả trong xã hội – chỉ là một sự liên hệ tiếp tục với ký ức về một con người đã sống. Dream – người máy bị phá huỷ đã làm mất đi hình ảnh sống động liên hệ với kỷ niệm, tạo nên một cảm giác đau khổ vì mất mát thật sự. Nhưng không phải vì thế mà Dream – người máy phải được coi như là một con người. Đó là ý tưởng không nhân bản. Thưa quí toà! – Luật sư Organ nói một cách hăng hái – Chúng ta cũng không thể vì những thiếu sót có tính hành chính ở một bệnh viện, mà đi đến kết luận về sự tồn tại của con người về mặt pháp lý. Ở Dream, người máy rõ ràng không có những giá trị sinh học của con người. Điều dễ nhận thấy ở đây là: anh ta không có tuổi sinh học như con người và bất tử cho đến ngày tận thế! – Nói đến đây ông ngừng lời nhìn phía những người dự phiên toà – Đối với con người đích thực – Ông nói tiếp – Tuy chưa có một sự định danh rõ ràng cho nó, nhưng ý niệm về con người vẫn hình thành bởi mối tương quan với đồng loại. Dream – người máy không phải là đối tượng nghiên cứu của mọi khoa học nhân văn. Nếu coi hành động của Sonyl là hành động của một kẻ giết người thì đó cũng là lúc người ta đã giết chết những ý niệm đích thực về con người.

    Luật sư Organ dang rộng hai tay với vẻ mặt thất vọng và tiếc nuối:

    – Ôi! Nhân loại sẽ đi về đâu, nếu người ta thừa nhận Dream – người máy, là một con người?

    – Tôi phản đối – Ngài đại diện Công tố viện hầm hầm tức giận – Ông luật sư đã đưa ra những lời lẽ có tính ám chỉ đả kích cá nhân, chứ không phải tranh biện trên cơ sở luật pháp để làm sáng tỏ công lý.

    – Tôi đang tranh luận với ngài đại diện Công tố viện tại toà án để làm sáng tỏ vụ án, chứ không phải hân hạnh tiếp kiến cá nhân ngài George – Malem.

    – Rất tiếc, nếu nạn nhân không bị bắn chết bởi thân chủ của ông, chắc chắn anh ấy sẽ chứng minh với ông: anh ấy là con người thật sự.

    – Điều may mắn cho ông là linh hồn con người chết không hiện về để báo cho ông biết: Anh ta đã thật sự chết trong cuộc trượt tuyết dười chân núi Alpes.

    Tiếng chuông reo cảnh cáo những biểu hiện lệch hướng trong tranh luận. Máy siêu điện toán đã nhận được những tín hiệu âm thanh dồn dập.

    Ngài đại diện Công tố viện quay về phía ông chánh án – với nét mặt bực bội – giành quyền phát biểu:

    – Thưa quí toà! Con người không phải chỉ thay đổi những bộ phận tự nhiên trong cơ thể bằng những bộ phận nhân tạo, mà nó đã thay đổi luôn môi trường thiên nhiên đã sinh ra nó bằng một môi trường nhân tạo. Và đó là biểu hiện của sự tiến hoá của nền văn minh nhân loại. Phải chăng sống trong một môi trường nhân tạo, con người đã huỷ diệt mình? Sự tồn tại của Dream sau giải phẫu và thay thế bằng óc điện tử, chính là một thành tựu khoa học vĩ đại – cũng giống như con người đã tạo ra một môi trường của mình – ở đấy không phải sự sống kết thúc mà là tiếp tục phát triển dưới dạng khác. Nền văn minh của nhân loại sẽ đi về đâu, nếu không goi hành động của bị cáo là một hành động giết người – Vừa nói ông vừa ngẩng cao đầu nhìn mênh mang lên trần.

    Luật sư Organ đưa tay lên xoa xoa cằm, đầu hơi cúi nhìn xuống đất, phải chăng ông đã tìm thấy ở nơi cát bụi – cõi cội nguồn và sự kết thúc của con người – một ý niệm đích thực về con người? Lúc này trông ông có dáng trầm ngâm của một triết gia. Bất ngờ, ông quay người về phía toà án, giơ tay như muốn nói…

    Bỗng một tiếng nói trầm trầm hoà vào tiếng chuông reo vang: “Toà tạm nghỉ để nghị án.”

    Tiếng ồn ào lập tức nổi lên, những người tham dự phiên toà tiếp tục cuộc tranh luận của luật sư và vị đại diện Công tố. Trong phía ý kiến ủng hộ Công tố viện có mẹ của Dream. Bà cảm nhận đứa con bà chỉ thật sự chết bởi viên đạn oan nghiệt của Sonyl. Bà sụt sùi khóc vì người ta nhắc tới con bà.

    – Thưa bà! Mong bà hãy bớt phiền não, người ta có thể làm sống lại con bà bằng cách chế tạo lại một bộ óc điện tử khác với những dữ kiện ký ức của Dream còn lưu trữ trong máy siêu điện toán. Anh ấy sẽ trở về với tất cả tình cảm nồng hậu như xưa đối với bà! Một ông béo phị, hói trán, ngồi bên cạnh mẹ Dream – mà người ta nhận ra là ông chủ tiệm gà rán Hamberger ở đường Don Juan – đã an ủi bà. Cô Simili, em gái của Dream, lắc đầu buồn bã:

    – Nhưng lúc đó anh tôi sẽ thật sự là một người máy. Đâu còn như anh Dream trước đây là sự sống tiếp nối của anh ấy! Nói xong, cô ôm mặt khóc nức nở. Ông chủ tiệm gà rán lắc cái đầu hói tỏ vẻ bất lực.

    Trong số những người ủng hộ luật sư Organ, những người có tín ngưỡng đã đưa ra lập luận dựa trên giáo lý: “Thượng đế đã sinh ra con người, nhưng trong cơ thể của Dream không có cái gì thuộc về Thượng đế. Dream phải là người máy”. Một số người mộ đạo vội làm dấu thánh khi nghe nhắc đến danh vị Thượng đế. Có người lầm rầm: “Cầu xin Thượng đế toàn năng hãy tha tội. Thế gian này có cái gì nằm ngoài quyền năng của Ngài. Dream đã tồn tại trong hình ảnh của một con người, đó chính là ý muốn của Đấng Tối cao. Coi Dream như là một người máy chính là họ xúc phạm đến quyền năng của Ngài!”.

    Cuộc tranh luận chắc chắn sẽ còn kéo dài, nếu không có tiếng chuông báo hiệu cuộc xử án tiếp tục. Mọi người đứng dậy hồi hộp nghe quan toà đọc bản án:

    – Sau khi căn cứ vào các điều khoản luật pháp, căn cứ vào cáo trang của Công tố viện và những chứng cứ với sự thú nhận của bị can. Toà đã buộc tội bị can Sonyl – Pho, sinh năm 3267, ngụ tại số 27, đường Maxell thuộc tiểu bang Atlantic, bị pháp luật trừng phạt một năm tù giam vì tội danh: say rượu, sử dụng vũ khí phá rối trật tự nơi công cộng.

    Những người tham dự phiên toà cùng “ồ” lên ngạc nhiên. Chính Sonyl cũng buột miệng thốt lên câu nói cuối cùng trước toà:

    – Vậy còn tội giết Dream thì sao?

    * *

    Luật sư Organ rít thêm một hơi thuốc dài rồi dụi thuốc vào cái gạt tàn. Ông cầm tờ tin “Thế giới hôm nay” rồi ngả người trên ghế xích đu. Tờ báo được giở ra, ngay đầu trang hai, một hàng tít lớn chạy suốt tám cột báo với những chữ: “SỰ TIẾN BỘ CỦA KHOA HỌC KỸ THUẬT: CON NGƯỜI ĐÃ BIẾN MẤT HAY TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN?” Bài báo tường thuật lại phiên toà ngày hôm qua – mà chính ông là một thành viên quan trọng – như một hiện tượng xã hội, để bình luận về vấn đề con người. Thay cho lời kết luận, tác giả bài báo đưa ra câu trả lời phỏng vấn của ông chánh án khi được hỏi: “Phải chăng ngài đã bất lực khi xử vụ án này?”. “Vụ án này đã đụng phải vấn đề mà nhân loại tìm kiếm: Con người là gì? Hay nói một cách chính xác hơn: Sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật đã đặt lại vấn đề này. Tôi không thể lấy sự phán quyết của toà án để đặt ra một chuẩn mực xã hội!”.

    “Còn lâu mới có một chuẩn mực xã hội cho nó!” Luật sư Organ lẩm bẩm. Bỗng có tiếng động nhẹ, bà Organ đến bên cạnh ông, nét mặt tỏ ra bực bội một cách dễ mến:

    – Thần kinh của ông đã bị suy nhược vì làm việc căng thẳng quá độ rồi đấy. Tôi thấy ông cần phải bồi dưỡng và nghỉ ngơi cho khoẻ!

    Nói xong, bà đặt lên bàn bên cạnh ông một ly sữa hột gà và hai cục pin điện tử.

    Luật sư Organ hững hờ lấy ly sữa nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Sau đó, ông đưa tay lấy hai cục pin rồi từ tốn vén mớ tóc loà xoà sau gáy – ông ấn hai cục pin vào một cái khe nhỏ ở đó. Ông làm việc ấy như một thói quen, hai mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

    Bến Tre 1992

    THÂN CHỦ TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI!

    Truyện khoa học giả tưởng

     

    Hắn mở mắt ra, một thoáng cảm giác lạ xẹt qua người làm hắn nhớ lại: Đây không phải phòng riêng của hắn ở 27 đường Maxell mà là phòng giam. Một căn phòng hẹp téo, bề ngang chừng 2m5, dài cỡ 4m, đủ kê một cái giường cá nhân và một cái tủ con. Tường bê tông ba phía quét vôi xanh, cửa và mặt phòng giam quay ra hành lang làm bằng song sắt. “Rồi, ta bắt đầu một cuộc đời mới!”. Hắn lẩm bẩm, đầu vẫn choáng váng vì rượu và quả đấm của Dream: “Cái thằng chết tiệt!”. Mặc dù đã bị từ chối, vẫn năn nỉ đòi khiêu vũ với Mazda – người tình của hắn – khi nàng đã mệt đờ, vì nhảy cả tiếng đồng hồ trước đó. Hắn đã cho Dream một bài học về phép lịch sự đối với phụ nữ, khiến cho nó không bao giờ có thể lặp lại hành đông bất nhã đó là lần thứ hai trong đời: một viên dạn vào giữa sọ làm thằng bợm đó chết ngay. Cảnh sát đã tống cổ hắn vào trại giam với cả lít Martell trong bụng. “Thế là hếtナ!” Nhưng hắn cũng chẳng còn kịp suy nghĩ gì hơn, vì men rượu đã giúp hắn ngủ say đờ. trên cái giường nệm mút cũ kỹ ở trong phòng giam này.

    Còn bây giờ thì hắn hối hận. Hình ảnh những người thân và những kỷ niệm bắt đầu hiện ra – những buổi vũ hội, những cuộc tắm biển và những đêm mùi mẫn bên người tình. “Ôi! Mazda.”. Nàng chẳng hơi đâu chờ đợi một kẻ giết người như hắn, mà cái giá hữu nghị nhất là hai năm tù.

    Bỗng một tiếng nói trầm trầm, đều đều vang lên từ cái haut – parleur đặt ở đầu hành lang, làm đứt dòng suy nghĩ của hắn: “Giám thị trực! Đưa ngay phạm nhân VB – 018 – E lên phòng điều tra!”. Hắn nhìn xuống ngực – số VB – 018 – E chính là hắn.

    Có tiếng giày lộp cộp, một viên cảnh sát đi đến trước cửa phòng giam. Hắn xoay người đúng một góc chín mươi độ và đưa tay hướng về ổ khoá. Bộ điều khiển từ xa lắp trong bàn tay, làm chiếc cửa tự động mở. “Một thằng “cớm sắt”!”. Giới giang hồ rất sợ loại cớm này: võ nghệ tuyệt hảo, bắn súng như trong phim, bất kể kẻ nào chống lại hoặc cố ý chạy trốn đều nằm ngay đơ vì bị đánh trúng huyệt, hoặc ăn một viên đạn thuốc mê vào bả vai, cứ y như là nó đã nằm sẵn ở đấy từ trướcナ

    – Đứng dậy! Đi theo tôi.

    Hắn đừng dậy và buớc ra. Đằng sau hắn, tay cớm lầm lũi đi theo. Hắn thấy ghê ghê ở trên gáy. “Biết đâu, do một sự trục trặc kỹ thuật nào đó, mà tay “cớm” này có hành động bất thường và giết hắn?”. Những chuyên viên khoa học ở Bộ Nội vụ bảo đảm rằng: Không bao giờ có sự cố và tất cả những cảnh sát máy, đều được theo dõi chặt chẽ bằng computer. Chỉ cần một hành động khác thường nằm ngoài chương trrình, lập tức sẽ bị vô hiệu hoá bằng vô tuyến điều khiển từ xa. “Mẹ kiếp! Cái xã hội loài người ở thiên niên kỷ thứ III này, đã sống trong một môi trường nhân tạo hoàn toàn và bị lệ thuộc vào những bộ nhớ điện tử. Nếu bị một trục trặc gì đó, mọi thứ sẽ đi đứt, cuộc sống rối loạn và nhân loại sẽ trở lại thời kỳ đồ đá!”. Hắn lẩm bẩm cầu xin Thượng đế toàn năng, hãy ban phép lành cho những con virus điện tử ở trong các trung tâm siêu điện toán. Thế là xong! Mọi trung tâm điều khiển không còn hoạt động, những tội lỗi của hắn ghi trong bộ nhớ của các máy siêu điện toán sẽ được xoá sạch. Hắn sẽ quẹo phải, đi qua cổng trại giam về nhà và trở thành người lương thiện, còn tay “cớm sắt” lùi lũi đi sau lưng hắn sẽ quẹo sang trái.

    Nhưng điều đó đã không xảy ra, vì hắn không phải là một nhân vật quan trọng đáng được Thượng đế chú ý. Cho nên hắn vẫn phải bước vào phòng điều tra với tay “cớm sắt” đi sau lưng. Trong phòng điều tra không có một người nào. Hắn hiểu ngay: Người ta làm việc với hắn theo chương trình của những thủ tục pháp lý.

    – Mời anh ngồi!

    Hắn ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc như một cái máy, mặc dù hắn là một con người thật sự. Giọng nói đều đều, lạnh lùng tiếp tục vọng ra từ máy siêu điện toán:

    – Anh sẽ được tiếp xúc với ngài luật sư Organ để biểu lộ sự đồng ý hay không đồng ý nhờ luật sự can thiệp cho vụ án của anh ! Xin mời ngài Organ Yamaha!

    Cánh cửa tự động mở ra. Một người đứng tuổi, dong dỏng cao, khuôn mặt sáng sủa dễ mến, cắp chiếc cặp bước vào trong phòng. Ông nhã nhặn bắt tay hắn và ngồi xuống ghế đối diện:

    – Anh là Sonyl – Pho?

    – Thưa ông, vâng!

    – Tôi là luật sư tiến sĩ Organ Yamaha, được gia đình anh đề nghị bào chữa cho anh trong vụ án Dream, anh có quyền từ chối, hoặc chấp nhận sự bào chữa của tôi theo luật định!

    Vừa nói ông vừa lấy trong túi áo vét một cái thẻ luật sự đưa cho hắn.

    – Tôi đồng ý! Hoàn toàn đồng ý! – Hắn nói một cách vội vã, nét mặt tỏ ra sung sướng – Được một người như ông giúp đỡ, chắc chắn tôi sẽ có một mức án hữu nghị!

    – Được rồi! – Luật sư Organ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. – Bây giờ anh hãy trả lời một số câu hỏi của tôi: Anh thừa nhận có bắn vào Dream?

    – Đúng thế thưa ông! Nhưng lúc đó tôi say rượu, tôi đã uống cạn cả lít Martell, không tin ông có thể hỏi thằng bồi, tôi không cố sát!

    – Anh bắn vào nó trong trường hợp nào?

    – Nó đánh tôi một cú rất mạnh vào đầu – Hắn chỉ lên trán – Đây ông coi, nó còn sưng chù vù lên đây này!

    Luật sư gật đầu, nhìn lên cái trán có một cục lồi tím xanh, tỏ vẻ thông cảm:

    – Nhân chứng cho biết hai người có xô xát!

    – Đúng vậy thưa ông! Vì nó xúc phạm đến người yêu của tôi, tôi cản trở, nó còn mắng tôi là: Đồ lợn ích kỷ. Thế là tôi choảng nó!

    – Dream đánh anh nhiều không?

    – Mới chỉ một cú vào đầu nhưng rất mạnh, khiến tôi bật ngửa. Tôi phải bắn hắn vì nếu để một cú thứ hai chắc tôi không sống nổi!

    Luật sư Organ nheo nheo mắt nhìn hắn:

    – Trường hợp này, tôi khuyên anh nên thừa nhận mọi hành động gây án, để hoàn tất hồ sơ và được ra toà một cách nhanh chóng. Tôi sẽ giúp anh có thể được trắng án!

    – Trắng án? Hắn trố mắt ngạc nhiên.

    Luật sư Organ gật đầu với một nụ cười bí hiểm đầy vẻ tự tin:

    – Cảm ơn sự cộng tác của anh.

    Ông đứng dậy, bắt tay hắn rồi lặng lẽ ra về.

    * *

    Toà đại hình xử vụ giết người được mở tại toà án tiểu bang Atlantic. Thực ra với một án giết người do say rượu và sĩ diện với gái, cũng chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng vì là một vụ đại hình, nên số người tham dự cũng khá đông đảo. Trong khi chờ đợi đến giờ xử án, họ bàn tán đủ mọi chuyện trên đời: từ chuyện bế tắc trong việc tìm một giá trị hối đoái tiền tệ, để có thể liên kết về mặt kinh tế với người ngoài hành tinh; cho đến chuyện đã có một loại vải thông minh, có khả năng thay đổi màu sắc và độ dày mỏng theo ý muốn, được tung vào thị trường để phục vụ các quí bà, quí cô… Bỗng tiếng chuông reo vang và ánh sáng trong phòng xử án đổi sang màu lá mạ, khiến cho mọi người chú ý. Tiếng ồn ào bớt đi hẳn, vì những câu chuyện phiếm được ngưng lại. Phiên toà sắp bắt đầu.

    Các quan chức của phiên toà trịnh trọng với bộ lễ phục, lục tục bước vào vị trí của mình trong phòng xử án. Sau những nghi thức được tiến hành cho có lệ, phạm nhân được dẫn ra trước vành móng ngựa. Chỉ mới có ba ngày trong tù, khuôn mặt của Sony – Pho trông đã tiều tuỵ hốc hác. Hắn bước đi như người mộng du. Các nhân chứng làm lễ tuyên thệ, rồi thuật lại những gì họ đã chứng kiến. Tất cả đều chống lại Sonyl. Hắn hồi hộp chờ đợi bản cáo trạng.

    Ngài đại diện Công tố viện, một người đàn ông trạc tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao, bọc lấy một dáng người đẫy đà. Với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ông lấy từ trong chiếc cặp da đen một cái đĩa nhỏ màu bạc, cho vào ngăn xử lý của máy siêu điện toán được gắn vào bàn làm việc. Ông nhấn nút, ra lệnh cho máy hoạt động. Một giọng đều đều lạnh lùng vang ra từ trong máy đọc bản cáo trạng: Tất cả mọi hành động của Sonyl được phân tích một cách rất chi tiết với những điều luật liên quan. Hắn chẳng hiểu chiếc máy nói gì với những danh từ chuyên môn của ngành tư pháp – ở cái thiên niên kỷ này, mọi lĩnh vực đều được chuyên môn hoá rất sâu, mỗi người chỉ có khả năng hiểu biết trong lĩnh vực của mình. Nhưng mặt hắn từ từ chuyển sang màu tái mét, những hình ảnh trước mắt hắn quay tròn và cảm giác có một vật gì đó đè nặng lên tim, khiến cho hắn phải nắm chặt lấy cái vành móng ngựa. Bản cáo trạng với sự tính toán chính xác của máy siêu điện toán vừa đưa ra đề nghị dành cho hắn mức án: bốn mươi năm tù.

    Ông chánh án chống tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ và tập trung tư tưởng, nghe máy siêu điện toán đọc cáo trạng. Sự có mặt của ông ở phiên toà chỉ có ý nghĩa nghi thức, tất cả phần việc dánh cho ông đều do máy siêu điện toán làm việc, quyền hành thật sự của ông ở trong phòng nghị án. Cho nên, ông đã lợi dụng ánh sáng lóe phản chiếu từ mắt kiếng để tranh thủ ngủ. Tối hôm qua, ông đã đi nhảy đầm đến sáng với người bạn tình cũ, hơn mười năm nay mới gặp lại. Ông bồi thẩm biết điều đó, nên khi bản cáo trạng vừa dứt, liền đá nhẹ vào chân chánh án. Chánh án uể oải nhấn nút máy siêu điện toán. Một giọng trầm oai vệ thốt lên:

    – Xin mời ngài luật sư Organ Yamaha.

    Danh vị luật sư được nhắc đến như một dòng điện kích thích thần kinh, khiến cho Sonyl – Pho tỉnh lại. Hắn ngước mặt về phía ông với cái nhìn van lơn, cầu cứu.

    Luật sư bước hẳn ra khỏi chỗ ngồi, ông nói với một giọng từ tốn:

    – Thưa quí toà! Vì những luận cứ để bào chữa của tôi không thể lập chương trình cho máy điện toán, cho nên căn cứ vào điều 432A, chương 27 của Luật Xử án, tôi xin phép được bào chữa bằng chính khả năng cá nhân!

    Tiếng xì xào nổi lên trong phòng xử án. Đề nghị của luật sư làm họ ngạc nhiên. Ở thiên niên kỷ thứ III này, một con người làm việc không cần đến sự hỗ trợ của máy siêu điện toán, là điều không thể hiểu nổi. Ngài đại diện Công tố viện mỉm cười với ý nghĩ hài hước: “Có lẽ ông ta muốn thân chủ của mình hưởng nguyên xi mức án, hoặc tù thêm”.

    – Thưa quí toà! – Luật sư nói tiếp – Tôi xin phép được trình bày đoạn phim tư liệu có liên quan đến đời tư của nạn nhân – Ông Dream – Makeno – trước khi tiến hành bào chữa cho bị can.

    – Tôi phản đối! – Ngài đại diện Công tô viện cau mặt – Công bố đời tư của một người không được sự đồng ý của họ là sai luật.

    -Thưa quí toà! Đây chỉ là đoạn phim của giai đoạn bệnh án của ông Dream, có liên quan đến những yếu tố luật pháp và là chứng cứ cho những lời bào chữa của tôi.

    – Toà án đồng ý – Chánh án phát biểu và che miệng ngáp. Ông chẳng muốn mất thì giờ vì tụi luật sư nói dai như đỉa này.

    Luật sư Organ lấy từ trong cặp một cái đĩa nhỏ màu bạc đưa cho thư ký Toà án. Ông này cho vào ngăn xử lý của máy siêu điện toán. Lập tức sáu màn hình 150 inch được bố trí xung quanh phòng xử án, cùng lúc hiện lên những hình ảnh về những biến cố trong đời của Dream – Makeno:

    Trên màn hình là cảnh dòng sông Danube chảy quanh co dưới những hàng thuỳ dương thơ mộng. Bên sông có một cái cối xay gió đứng im bất động, như suy tư cho những sự thăng trầm của cuộc đời. Đó là một di tích cổ được phục chế lại để nhắc nhở nền văn minh cổ xưa của loài người. Dream – Makeno đã sinh ra ở đây vào tháng 7 năm 2267.

    Hình ảnh thơ mộng biến mất, thay vào đó là một thanh niên nằm quằn quại, vì bị một chiếc xe hơi chạy bằng nệm không khí lướt qua đôi chân, khi anh ta té sấp xuống mặt đường. Mạch máu bể nát, xương ống chân nứt như mai rùa. Sự cố được ghi nhận vào tháng 2 năm 2289, lúc này Dream 22 tuổi. Anh ta được đưa vào bệnh viện thay bằng hai chân máy. Anh được xuất viện vào tháng 6 năm 2289 với tình trạng sức khoẻ tốt.

    Tháng 10 năm 2296, Dream – Makeno tốt nghiệp đại học Oxford. Nhưng ngay sau lễ tốt nghiệp, trên đường về nhà, do một tai nạn xe hơi, Dream bị phỏng nặng. Màn hình chiếu cảnh một người bị cháy phừng phừng, đang cố chui qua cửa kính xe hơi một cách tuyệt vọng. Bệnh nhân được đưa vào bệnh viện. Một ca giải phẫu tuyệt vời tiến hành dưới sự chỉ đạo của giáo sư Niq Vidi đã tách não và tim – hai bộ phận tự nhiên duy nhất còn hoạt động của bệnh nhân – vào một cơ thể nhân tạo giống hệt Dream về ngoại hình. Những hình ảnh sinh động của cuộc giải phẫu, được quay rất chi tiết và nó trở thành một bộ phim tư liệu nổi tiếng của ngành giải phẫu. Bệnh nhân xuất viện ngày 29 tháng 12 năm 2296 với một cơ thể yếu, không được hoạt động mạnh. Ra viện, bệnh nhân tiếp tục theo học chương trình cao học kỹ thuật tại Đai học Oxford. Lúc này Dream 29 tuổi.

    Trên màn hình hiện lên cảnh mùa đông dưới chân dãy núi Alpes. Một màu trắng êm ái của tuyết phủ dày mặt đất, trên đó, đoàn người mặc quần áo thể thao, đầu đội mũ bảo hiểm đang chơi trượt tuyết. Họ đang bay từ độ cao 4m xuống và lướt đi trên mặt đất. Nhưng có một người vừa rơi xuống thì lăn đi vài vòng rồi giãy giụa. Đó là những hình ảnh được tái tạo trong phim tư liệu về tai nạn xảy ra cho Dream. Anh bị đứt mạch máu nối từ tim lên não, do chấn động khi rơi từ trên cao. Não tự nhiên của anh không còn khả năng phục hồi chức năng hoạt động. Người ta đưa não của anh vào phòng xử lý, mã hoá toàn bộ ký ức và chuyển sang bộ nhớ của óc điện tử. Bộ nhớ này hoạt động trên cơ sở những ký ức đã có của Dream và là một sự tiếp tục của những ký ức đó. Não nhân tạo được thay thế cho não tự nhiên trong cơ thể Dream. Trái tim được loại bỏ, vì không còn thích hợp cho một cơ thể nhân tạo và được thay bằng hộp năng lượng nguyên tử. Sự kiện xảy ra vào ngày 28 tháng 11 năm 2298. Hội đồng y học quốc tế coi việc thay thế não tự nhiên bằng não nhân tạo là thành tựu cuối cùng của ngành giải phẫu.

    Hình ảnh Dream – Makeno tươi cười nhận văn bằng tiến sĩ kỹ thuật vào năm 3301, chứng tỏ cuộc giải phẫu hoàn hảo, não nhân tạo vẫn hoạt động tốt.

    Luật sư Organ ra hiệu tắt máy. Ông phát biểu:

    – Thưa quí toà! Những hành động của Sonyl, tôi không có gì để bào chữa. Nhưng điểm quan trọng ở đây là: Dream thật sự đã chết vì tai nạn ngày 28 tháng 11 năm 2298 dưới chân dãy núi Alpes. Sự thay thế não, bộ phận tự nhiên cuối cùng trong cơ thể Dream bằng óc điện tử, chỉ là sự tái tạo hình ảnh của một con người thật sự, nhưng đã chết bằng một người máy. Trong bộ luật về Người Máy đã định danh: “Người máy là sản phẩm do con người tạo ra bằng công cụ lao động, được mô phỏng theo hình thức và nội dung giống con người. Thưa quí toà! Trong Dream có cái gì không phải là sản phẩm của con người? Không có gì cả!.

    Ông hăng hái nói tiếp:

    – Điều 47B thuộc chương II của bộ luật này đã qui định: “Con người được quyền huỷ diệt hoặc vô hiệu hoá người máy, khi người máy có hành vi chống lại con người”. Dream đã tấn công Sonyl bằng sức mạnh cơ khí của anh ta và dấu vết còn để lại ngay trên khuôn mặt, mà tất cả những ai tham dự trong phiên toà này đều nhìn thấy. Thưa quí toà! Căn cứ vào những điều luật về quyền con người đối với người máy, thân chủ tôi hoàn toàn vô tội.

    Phát hiện độc đáo của Organ, khiến mọi người sửng sốt. Có những tiếng vỗ tay nổi lên hoan hô ông. Những người tham dự quan toà xì xào làm cường độ âm thanh vượt quá giới hạn cho phép, máy điện toán tự động rung chuông và yêu cầu im lặng.

    Ngài đại diện Công tố viện đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi và nói với một giọng điềm tĩnh:

    – Ngài luật sư đã viện dẫn phần định danh về người máy một cách thiếu sót, vì còn một đoạn văn bản sau đây cho phần này: “Người máy hoạt động được, bởi sự điều khiển trực tiếp hay gián tiếp của con người thông qua chương trình đã được ghi trong bộ nhớ điện tử”! Thưa quí toà! Dream không hề bị điều khiển bởi bất cứ một con người nào trên hành tinh này, ngoại trừ sự diễn biến tư duy của anh ta. Hơn nữa về mặt luật pháp, Dream chưa hề có sự công nhận đã chết của một hội đồng giám định y khoa. Việc thay thế những bộ phận tự nhiên bằng bộ phận nhân tạo, đã được thực hiện từ lâu trong lịch sử loài người, để đảm bảo sự sống tiếp tục của một con người là việc làm nhân đạo. Đối với Dream, khi não – bộ phận tự nhiên cuối cùng – được thay thế, anh ta đã sống với tất cả sự hiểu biết của bản thân anh ta. Môi trường gia đình và xã hội vẫn chấp nhận Dream như một con người thật sự. – Ngài đại diện Công tố viện nói mỗi lúc càng hăng hái; ông vung tay chặt xuống không khí với vẻ mặt phẫn nộ – Việc giết Dream phải được coi như một hành động giết người. Thưa quí toà! Ngay ở đây, quí vị có thể chứng kiến sự đau khổ tận cùng của một người mẹ mất con – Giọng ông trầm xuống với một nét mặt tỏ ra thương cảm. Ông đưa tay chỉ hàng ghế dành cho thân nhân của Dream. Ở đấy có hai người đàn bà đang ôm mặt khóc nức nở, đó là mẹ và em gái Dream. – Phải chăng đây là tình cảm dành cho người máy? Nạn nhân chỉ thật sự được coi là đã chết bởi bàn tay của kẻ đang đứng ở kia, sau vành móng ngựa.

    Luật sư Organ vội vã bước tới trước mặt mẹ và em gái của Dream. Ông nghiêng mình, nói với một vẻ mặt thông cảm:

    – Tôi xin trân trọng bày tỏ sự chia buồn cùng bà và cô, vì đã mất đi hình ảnh sinh động của một người con trong gia đình.

    Nói xong, ông cúi chào rồi quay lại phía quan toà:

    – Thưa quí toà! Không ai có thể không xúc động trước những đau khổ của đồng loại, nếu tỏ ra là người có lương tâm. Tình cảm đối với Dream – người máy trong gia đình và cả trong xã hội – chỉ là một sự liên hệ tiếp tục với ký ức về một con người đã sống. Dream – người máy bị phá huỷ đã làm mất đi hình ảnh sống động liên hệ với kỷ niệm, tạo nên một cảm giác đau khổ vì mất mát thật sự. Nhưng không phải vì thế mà Dream – người máy phải được coi như là một con người. Đó là ý tưởng không nhân bản. Thưa quí toà! – Luật sư Organ nói một cách hăng hái – Chúng ta cũng không thể vì những thiếu sót có tính hành chính ở một bệnh viện, mà đi đến kết luận về sự tồn tại của con người về mặt pháp lý. Ở Dream, người máy rõ ràng không có những giá trị sinh học của con người. Điều dễ nhận thấy ở đây là: anh ta không có tuổi sinh học như con người và bất tử cho đến ngày tận thế! – Nói đến đây ông ngừng lời nhìn phía những người dự phiên toà – Đối với con người đích thực – Ông nói tiếp – Tuy chưa có một sự định danh rõ ràng cho nó, nhưng ý niệm về con người vẫn hình thành bởi mối tương quan với đồng loại. Dream – người máy không phải là đối tượng nghiên cứu của mọi khoa học nhân văn. Nếu coi hành động của Sonyl là hành động của một kẻ giết người thì đó cũng là lúc người ta đã giết chết những ý niệm đích thực về con người.

    Luật sư Organ dang rộng hai tay với vẻ mặt thất vọng và tiếc nuối:

    – Ôi! Nhân loại sẽ đi về đâu, nếu người ta thừa nhận Dream – người máy, là một con người?

    – Tôi phản đối – Ngài đại diện Công tố viện hầm hầm tức giận – Ông luật sư đã đưa ra những lời lẽ có tính ám chỉ đả kích cá nhân, chứ không phải tranh biện trên cơ sở luật pháp để làm sáng tỏ công lý.

    – Tôi đang tranh luận với ngài đại diện Công tố viện tại toà án để làm sáng tỏ vụ án, chứ không phải hân hạnh tiếp kiến cá nhân ngài George – Malem.

    – Rất tiếc, nếu nạn nhân không bị bắn chết bởi thân chủ của ông, chắc chắn anh ấy sẽ chứng minh với ông: anh ấy là con người thật sự.

    – Điều may mắn cho ông là linh hồn con người chết không hiện về để báo cho ông biết: Anh ta đã thật sự chết trong cuộc trượt tuyết dười chân núi Alpes.

    Tiếng chuông reo cảnh cáo những biểu hiện lệch hướng trong tranh luận. Máy siêu điện toán đã nhận được những tín hiệu âm thanh dồn dập.

    Ngài đại diện Công tố viện quay về phía ông chánh án – với nét mặt bực bội – giành quyền phát biểu:

    – Thưa quí toà! Con người không phải chỉ thay đổi những bộ phận tự nhiên trong cơ thể bằng những bộ phận nhân tạo, mà nó đã thay đổi luôn môi trường thiên nhiên đã sinh ra nó bằng một môi trường nhân tạo. Và đó là biểu hiện của sự tiến hoá của nền văn minh nhân loại. Phải chăng sống trong một môi trường nhân tạo, con người đã huỷ diệt mình? Sự tồn tại của Dream sau giải phẫu và thay thế bằng óc điện tử, chính là một thành tựu khoa học vĩ đại – cũng giống như con người đã tạo ra một môi trường của mình – ở đấy không phải sự sống kết thúc mà là tiếp tục phát triển dưới dạng khác. Nền văn minh của nhân loại sẽ đi về đâu, nếu không goi hành động của bị cáo là một hành động giết người – Vừa nói ông vừa ngẩng cao đầu nhìn mênh mang lên trần.

    Luật sư Organ đưa tay lên xoa xoa cằm, đầu hơi cúi nhìn xuống đất, phải chăng ông đã tìm thấy ở nơi cát bụi – cõi cội nguồn và sự kết thúc của con người – một ý niệm đích thực về con người? Lúc này trông ông có dáng trầm ngâm của một triết gia. Bất ngờ, ông quay người về phía toà án, giơ tay như muốn nói…

    Bỗng một tiếng nói trầm trầm hoà vào tiếng chuông reo vang: “Toà tạm nghỉ để nghị án.”

    Tiếng ồn ào lập tức nổi lên, những người tham dự phiên toà tiếp tục cuộc tranh luận của luật sư và vị đại diện Công tố. Trong phía ý kiến ủng hộ Công tố viện có mẹ của Dream. Bà cảm nhận đứa con bà chỉ thật sự chết bởi viên đạn oan nghiệt của Sonyl. Bà sụt sùi khóc vì người ta nhắc tới con bà.

    – Thưa bà! Mong bà hãy bớt phiền não, người ta có thể làm sống lại con bà bằng cách chế tạo lại một bộ óc điện tử khác với những dữ kiện ký ức của Dream còn lưu trữ trong máy siêu điện toán. Anh ấy sẽ trở về với tất cả tình cảm nồng hậu như xưa đối với bà! Một ông béo phị, hói trán, ngồi bên cạnh mẹ Dream – mà người ta nhận ra là ông chủ tiệm gà rán Hamberger ở đường Don Juan – đã an ủi bà. Cô Simili, em gái của Dream, lắc đầu buồn bã:

    – Nhưng lúc đó anh tôi sẽ thật sự là một người máy. Đâu còn như anh Dream trước đây là sự sống tiếp nối của anh ấy! Nói xong, cô ôm mặt khóc nức nở. Ông chủ tiệm gà rán lắc cái đầu hói tỏ vẻ bất lực.

    Trong số những người ủng hộ luật sư Organ, những người có tín ngưỡng đã đưa ra lập luận dựa trên giáo lý: “Thượng đế đã sinh ra con người, nhưng trong cơ thể của Dream không có cái gì thuộc về Thượng đế. Dream phải là người máy”. Một số người mộ đạo vội làm dấu thánh khi nghe nhắc đến danh vị Thượng đế. Có người lầm rầm: “Cầu xin Thượng đế toàn năng hãy tha tội. Thế gian này có cái gì nằm ngoài quyền năng của Ngài. Dream đã tồn tại trong hình ảnh của một con người, đó chính là ý muốn của Đấng Tối cao. Coi Dream như là một người máy chính là họ xúc phạm đến quyền năng của Ngài!”.

    Cuộc tranh luận chắc chắn sẽ còn kéo dài, nếu không có tiếng chuông báo hiệu cuộc xử án tiếp tục. Mọi người đứng dậy hồi hộp nghe quan toà đọc bản án:

    – Sau khi căn cứ vào các điều khoản luật pháp, căn cứ vào cáo trang của Công tố viện và những chứng cứ với sự thú nhận của bị can. Toà đã buộc tội bị can Sonyl – Pho, sinh năm 3267, ngụ tại số 27, đường Maxell thuộc tiểu bang Atlantic, bị pháp luật trừng phạt một năm tù giam vì tội danh: say rượu, sử dụng vũ khí phá rối trật tự nơi công cộng.

    Những người tham dự phiên toà cùng “ồ” lên ngạc nhiên. Chính Sonyl cũng buột miệng thốt lên câu nói cuối cùng trước toà:

    – Vậy còn tội giết Dream thì sao?

    * *

    Luật sư Organ rít thêm một hơi thuốc dài rồi dụi thuốc vào cái gạt tàn. Ông cầm tờ tin “Thế giới hôm nay” rồi ngả người trên ghế xích đu. Tờ báo được giở ra, ngay đầu trang hai, một hàng tít lớn chạy suốt tám cột báo với những chữ: “SỰ TIẾN BỘ CỦA KHOA HỌC KỸ THUẬT: CON NGƯỜI ĐÃ BIẾN MẤT HAY TIẾP TỤC PHÁT TRIỂN?” Bài báo tường thuật lại phiên toà ngày hôm qua – mà chính ông là một thành viên quan trọng – như một hiện tượng xã hội, để bình luận về vấn đề con người. Thay cho lời kết luận, tác giả bài báo đưa ra câu trả lời phỏng vấn của ông chánh án khi được hỏi: “Phải chăng ngài đã bất lực khi xử vụ án này?”. “Vụ án này đã đụng phải vấn đề mà nhân loại tìm kiếm: Con người là gì? Hay nói một cách chính xác hơn: Sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật đã đặt lại vấn đề này. Tôi không thể lấy sự phán quyết của toà án để đặt ra một chuẩn mực xã hội!”.

    “Còn lâu mới có một chuẩn mực xã hội cho nó!” Luật sư Organ lẩm bẩm. Bỗng có tiếng động nhẹ, bà Organ đến bên cạnh ông, nét mặt tỏ ra bực bội một cách dễ mến:

    – Thần kinh của ông đã bị suy nhược vì làm việc căng thẳng quá độ rồi đấy. Tôi thấy ông cần phải bồi dưỡng và nghỉ ngơi cho khoẻ!

    Nói xong, bà đặt lên bàn bên cạnh ông một ly sữa hột gà và hai cục pin điện tử.

    Luật sư Organ hững hờ lấy ly sữa nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Sau đó, ông đưa tay lấy hai cục pin rồi từ tốn vén mớ tóc loà xoà sau gáy – ông ấn hai cục pin vào một cái khe nhỏ ở đó. Ông làm việc ấy như một thói quen, hai mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

    Bến Tre 1992

    Thiên Sứ Lạc Việt https://www.thiensulacviet.com/cac-de-tai-khac/than-chu-toi-khong-giet-nguoi-3

  • GIỌT LỆ THIÊN THU

    GIỌT LỆ THIÊN THU

    Phóng tác theo nội dung truyện Trương Chi,

    luu truyền trong văn hóa truyền thống Việt Nam.

    Phiên chợ hôm nay của làng Nghi Tàm, bên sông Tầm Dương hơi bị vắng, so với các phiên chợ khác. Thực ra, chợ Nghi Tàm ngày nào cũng có người mua, kẻ bán. Nhưng chợ phiên chỉ họp vào các ngày mùng 3, mùng 8 hàng tháng. Người đi chợ thưa thớt, nó không ồn ào, râm ran như mọi khi, kẻ rao bán, người mua hàng… Những cô bán hàng ế khách, nói chuyện với nhau. Ả Hoa bán củ cải, bên con đường mòn từ bên sông vào chợ, nói với ả Chúc, người bạn hàng cũng bán rau quả ngồi bên cạnh:

    – Đã gần giữa giờ Thìn, mà sao chưa thấy chàng Trương đến nhỉ?

    Hầu hết, những người buôn bán ở chợ Nghi Tàm này, đều biết đến chàng Trương. Chàng là người làng chài Vạn Phúc. Cả làng lênh đênh trên sông nước, sống bằng nghề chài lưới bắt cá. Hàng năm, dân làng chỉ tụ tập một lần vào ngày 26 tháng Chạp, trước miếu Thủy Thần trên khúc sông Tầm Dương này. Họ lập lễ Hội làng ở miếu Thủy Thần và cũng là Thành Hoàng làng Vạn Phúc. Cả làng vui vầy, gặp gỡ và ăn Tết, đến hết ngày 7 hạ Nêu thì lại tản ra và tiếp tục sống kiếp hải hồ.

    Vào ngày 29 tháng Chạp, năm Nhâm Thìn, một cơn lũ quét bất ngờ đổ xuống sông Tầm Dương. Sóng lớn dữ dội, như một cơn Đại Hồng Thủy. Tất cả những cái gì trên sông, bị sóng cuốn đi hết. Toàn bộ dân làng chài, đang tụ tập chuẩn bị ăn Tết thì bị lũ cuốn trôi, chỉ còn chàng Trương Chi là thoát chết, vì đi đánh ca ở xa, nên đến chậm. Từ đó, chàng cô liêu một mình, không thân thích, không người ruột thịt, một mình lênh đênh sông nước, sống bằng nghề đánh cá quanh quẩn bên khúc sông gần bến Tầm Dương, kiếm ăn.

    Mỗi khi làng Nghi Tàm có phiên chợ, chàng lại đem cá đến bán. Hình ảnh của chàng Trương Chi đã quá quen thuộc với những người bán hàng nơi đây. Hôm nay chàng đến muộn…

    Chợt thằng cu Sếu đứng gần bờ sông, la lên: “Bác Trương đến rồi”. Từ phía bờ sông, một con thuyền nhỏ, cũ kỹ cập bến. Một chàng trai lực lưỡng, đội chiếc nón mê cũ, có khăn tràng mạng che mặt, bước ra mũi thuyền. Chàng vung tay quăng sợi dây thừng vào một gốc cây nhỏ bên sông, để cột thuyền. Từ con thuyền, chàng gánh hai thúng cá lên bờ, đến dưới gốc cây si đầu chợ và đặt hai thúng cá trước mặt chàng.

    Đã thành một thói quen, sửa soạn xong hai thúng cá để bán, chàng Trương lại lấy trong người ra cây sáo. Tiếng sáo của chàng Trương, chính là dấu hiệu chàng đã xuất hiện ở chợ Nghi Tàm, để bán những con cá mà chàng chài lưới được. Cá của chàng thường rất tươi. Cho nên, những người sành ăn ở làng Nghi Tàm và các vùng lân cận rất thích mua cá của chàng. Chỉ khi nghe thấy tiếng sáo của chàng Trương cất lên giữa chợ, như báo hiệu chàng đã có mặt nơi đây, những người sành ăn đều tìm đến mua cá của chàng. Cá trên sông Tầm Dương rất ngon và béo, đặc biệt là loài cá chép Anh Vũ bốn vây, vốn gốc từ đây.

    Ở chợ Nghi Tàm, chỉ có chàng Trương và chàng Chức bán thủy sản độc đáo.  Chàng Chức là người bán ba ba mo. Nhà A Chức nhiều đời ở làng Nghi Tàm, có vài sào ruộng, trồng dâu, nuôi tằm và cấy lúa. Anh ta có tài lội nước như cá. Ngày ấy, bên ven sông Tầm Dương rất nhiều ba ba. Chúng sống thành đàn. Nhờ tài lặn dưới sông như cá, chàng Chức coi đám ba ba dưới sông,  như của riêng mình. Anh lấy những mo cau, cắt thành hình vòng tròn bày phía trước mặt một túp lều dựng sơ sài. Ba ba là món ăn sang trọng vào thời bấy giờ, những ai muốn mua ba ba, chỉ cần đến chỗ chàng Chức ngồi chỉ vào một trong cái mo cau, là anh ta có thể lặn xuống sông bắt ba ba và đặt lên vừa khít lên chiếc mo cau rồi giao cho khách.
    Đã vậy, A Chưc còn có một giọng hát mê hồn. Các bài hát nổi tiếng thời bấy giờ, như “Bát tiên tiến tửu”, Phượng Hoàng hàm thư”, “Ngọc Nữ dâng đào”…như chính hồn nhạc phẩm, được thể hiện qua giong hát mê hoặc của Ả Chức.
    Đã nhiều lần A Chức được Lạc Hầu vời vào cung để hát trong các nghi lễ trọng đại của bô Dương Việt. Cũng nhiều lần, Lạc Hầu mời chàng tham gia ban nhạc của Hoàng Cung, Nhưng, chàng còn nhiều vướng bận ở thế gian. Cha mẹ đã già, vợ dại con thơ, nên chàng từ chối.

    Chàng Chức, tính hiền lành, nên cũng nhiều người mến vì tài năng của chàng.
    Nhưng hầu hết mọi người trong chợ đều mê chàng Trương, vì tiếng sáo đặc biệt của chàng. Mỗi khi chàng đến chợ và lấy cây sáo ra thổi thì tiếng sáo êm ả, mượt mà, tiếng trầm, tiếng bổng luôn là thanh âm đặc biệt, len vào trong những thanh âm ồn ào của người mua, kẻ bán nơi phiên chợ. Tiếng sáo lúc đầu nghe văng vẳng từ xa, Nhưng nó làm tiếng chợ búa như lắng dần và thanh âm của tiếng sáo chàng Trương lớn dần lên, như che lấp tiếng ồn ào kẻ chợ. Những người trong chợ tươi hẳn lên: “Chàng Trương đã đến bán cá rồi đấy!”

    Tiếng sáo lưu luyến, tài hoa của chàng Trương, hơn hẳn so với nhiều tài tử trong giới đàn, phách khác trong vùng. Khiến hầu hết, những nghệ nhân trong làng Nghi Tàm và vùng lân cận, đều cảm phục tiếng sáo của chàng Trương. Chưa một ai trong vùng, có đủ tài năng để họa với tiếng sáo chàng. Giữa tiếng ồn ào của chợ đời với những con người tất bật mưu sinh, tiếng sáo của chàng cất lên, như làm lòng người ta phải trùng xuống và như đưa hồn người vào trong tĩnh lặng của cuộc đời.

    Nhưng kì thực chẳng mấy ai hiểu được nỗi lòng chàng Trương gửi trong tiếng sáo. Chàng cô đơn tận cùng trong cõi đời này. Đã vậy chàng lại có bộ mặt cực kì xấu xí, nửa mặt bên phải của chàng nổi những cục sần với một màu đen kịt, như cục than trên nước da của chàng trai hải hồ vốn đã ngăm đen, đậm màu sương gió. Đây chính là lý do vì sao, chàng phải dùng tràng mạng che mặt dưới cái nón mê. Buôn bán ở chợ đã lâu, cả chợ ai cũng biết điều này, nhưng họ vẫn cảm mến chàng, bởi vì tiếng sáo liêu trai của chàng.

    Có những đêm, chàng neo thuyền lại bến chợ Nghi Tàm và cất lên tiếng sáo. Trong đêm khuya thanh vắng, cả một tâm hồn trầm mặc u uẩn, như gửi trọn vào trong giai điệu du dương phát ra từ cây sáo, hòa cùng với tiếng sóng nước Tầm Dương đang dập dềnh, như ru ánh trăng trôi về phía biển. Cũng có lúc tiếng sáo vút cao, như xé toạc màn đêm, mang những ước vọng của con người vươn tới trời cao. Tiếng sáo của chàng mượt mà, luyến láy, mang theo một trời tâm sự, đã cùng không gian mênh mông nơi đây, như hòa thành một bản hòa tấu của trời đất và lòng người. Nếu như A Chức, hát lên để khẳng định giọng hát mê hồn của chàng. Thì chàng Trương thổi sáo cho chính mình, cho cả một kiếp nghèo cô liêu của chàng.

    Một thời gian sau, chàng Trương không đánh cá gần vùng đó nữa. Thuyền của chàng xuôi theo sông Tầm Dương về phía hạ lưu, để tìm một vùng cá mới. Chỗ chàng đánh cá, cách bến Tầm Dương khoảng hai mươi dặm. Bên tả ngạn sông, ngay cạnh mé sông, chính là tư dinh của Lạc Hầu tộc Nguyễn Phúc,. Đây cũng chính là khuê phòng của Mỵ Nương Quỳnh Giao, con gái  Lạc Hầu Nguyễn Phúc. Cũng như các Mỵ Nương và lang của các vị vương hầu, Mỵ Nương Quỳnh Dao được theo học cầm, kỳ, thi họa của các bậc tài danh trên đất Văn Lang xưa…

    Nàng đã vào tuổi cài trâm với một vẻ đẹp “chim sa, cá lặn”, là mơ ước của bao nhiêu lang và những anh hùng cái thế. Nhưng tâm hồn Mỵ Nương Quỳnh Giao như cả bầu trời trinh trắng, nàng chưa hề rung động trước hình ảnh bất cứ chàng trai nào. Khuê phòng nàng bên cạnh lầu Vọng nguyệt. Mỗi khi trăng lên chiếu sáng cả một vùng sông nước, Lạc Hầu Nguyễn Phúc cùng người thân thường ra uống trà, rượu thưởng trăng. Nhưng lầu Vọng nguyệt chủ yếu là dành cho Mỵ Nương nhiều hơn. Vị Lạc Hầu thường bận việc quân, quốc, nên ít khi về tư dinh.

    Vào những đêm trăng rằm, nàng thường ra lầu Vọng nguyệt để ngắm trăng, thưởng trà cùng với vài thị nữ. Ngón đàn sở trường của Mỵ Nương là Dương Cầm. Nàng thường chơi đàn trong khuê phòng. Thi thoảng mới cùng đám thị nữ hòa đàn ở Vọng Nguyệt lầu. Tiếng đàn Dương cầm của nàng cũng thuộc hàng tuyệt kỹ. Đêm nay, đúng trăng rằm tháng Tám, nàng cùng đám thị nữ, mang nhạc cụ ra sảnh Vọng Nguyệt lầu chơi đàn, uống trà và thưởng trăng. Mỵ nương đang say xưa với bản “Phượng Cầu Hoàng”. Đôi bàn tay trắng muốt của nàng như múa trên phím đàn với hai bộ gõ, thoắt ẩn, thoắt hiện, như hai đôi bướm trắng bay lả lướt trên phím đàn. Bản nhạc vừa dứt với một tiếng trầm lênh đênh trong không gian. Không gian Vọng Nguyệt lầu như trầm mặc dưới ánh trăng rằm…
    Bỗng nhiên, văng vẳng từ bên kia sông, có tiếng sáo như xa, như gần…lưu luyến một trời trăng nước Tầm Dương. Đấy là tiếng sáo của chàng Trương. Cũng đang tấu lên bản “Phượng Cầu Hoàng”. Ả Minh nói với Mỵ nương:  “Mỵ Nương có muốn tiếp tục chơi một bản nhạc khác không?”. Mỵ nương khoát tay, ra hiệu ngừng chơi đàn. Nàng đang lắng nghe tiếng sáo của chàng Trương…

    Thật ra đối với Mỵ Nương và hoàng tộc của nàng, không thiếu gì những nhạc công tài ba để thưởng thức những tuyệt kỹ âm nhạc đương thời. Nàng có thể triệu một nghệ nhân, đến Vọng Nguyệt lầu để mua vui. Nhưng nàng đã quá nhàm chán với những thanh âm vô hồn, cho nên nàng thường ra thưởng thức ánh trăng một mình, uống trà và tự chơi đàn với đám thị nữ phụ họa.
    Nhưng đêm nay, tiếng sáo của chàng Trương như quyện lấy tâm hồn cô liêu của chàng chầm chậm tỏa trên sông nước Tầm Dương, Tiếng sáo u mặc, trầm buồn như cả một cuộc đời đầy mơ ước không thành đạt… Cả một trời sông nước Tầm Dương, như lồng vào tiếng sáo chàng Trương….

    Tiếng sáo chàng Trương chạm vào tâm hồn nàng Mỵ nương, khiến nó ngây ngất, run rẩy. Rồi hai tâm hồn hòa vào tiếng sáo, nhập vào cõi Thiên Thai…

    “Mt chiu xưa, trăng nước chưa thành thơ
    Trm trm không gian, mi rung đường tơ
    Vương vn heo may, hoa yến mong chờ”.
    Ôi tiếng cầm ca…Thu đến bao giờ…?*

    Công chúa Mỵ Nương ngây ngất vì tiếng sáo tài hoa. Nàng bất giác xúc động, quay lại hỏi mấy thị nữ theo hầu nàng:

    “Ai thổi sáo mà nghe hay quá?”

    Ả Nhài nói: “Bẩm Mỵ nương, người này chắc ở đâu mới đến đây. Hôm nay mới được nghe tiếng sáo này, chúng con cũng không biết ạ”.

    Mỵ Nương Quỳnh Giao nói:

    – Thật là tuyệt vời! Ta chưa bao giờ nghe tiếng sáo hay đến thế này! Đó không phải tiếng sáo ở cõi trần gian, mà là những thanh âm của thiên thần. Nó cũng không phải là phép thổi sáo của những nhạc công tầm thường. Mà là cả hồn người trao trọn trong tiếng sáo.

    Nói đến đây, bỗng tiếng sáo chàng Trương im bặt. Trời cũng khuya, chỉ còn những cơn gió hiu hắt bên bờ sông. Mỵ nương, nói: “Cũng khuya rồi, có lẽ họ đã nghỉ ngơi. Thôi ta và các người về. Nếu mai, còn có người thổi sáo bên sông thì các người gọi ta”.

    Hôm sau, cũng cuối Dậu đầu giờ Thìn

    Trăng khuya bến giang đầu vừa hé

    Nghe gió than khe khẽ bên bờ…

    Phía đối diện Vọng Nguyệt lầu của Lạc Hầu, một con thuyền lướt đến với đốm lửa chài hiu hắt. Đó chính là thuyền chàng Trương trở về, sau một ngày kiếm sống mệt nhọc. Một lát sau, tiếng sáo của chàng Trương lại vút lên, như ôm cả sông nước Tầm Dương.

    Nghe tiếng sáo, Mỵ Nương bước ngay ra Vọng Nguyệt lầu  cùng với một thị nữ. Nàng lại lặng người thưởng thức tiếng sáo tuyệt kỹ của chàng Trương. Tiếng sáo của chàng bên Vọng Nguyệt lầu  lúc này, chỉ dành cho chính chàng và Mỵ nương với người thị nữ. Và may mắn thay cho chàng, một trời thơ trinh trong tâm hồn Mỵ Nương, lại hòa nhập với tiếng sáo lồng lộng không gian của chàng Trương. Một trời thơ trinh, một không gian xao xuyến trong tiếng sáo lại hòa nhập vào nhau. Từ đó, hàng đêm Mỵ Nương lại ra Vọng Nguyệt lầu,  để nghe tiếng sáo của Trương Chi.

    Một tình cảm mơ hồ nhóm lên trong tâm hồn trinh trắng của nàng, như cả một trời thơ. Nhưng đó vẫn chưa phải là tình yêu đôi lứa của con người. Nó là một cảm xúc nghệ thuật, một sự hòa nhập giữa hai tâm hồn với thanh âm tuyệt mỹ. Mỵ Nương tưởng tượng đến một tài tử hiên ngang, khôi ngô, tuấn tú, nhưng nghèo với tâm hồn dạt dào cao thượng, qua tiếng sáo như từ cõi Thiên Thai của chàng Trương.

    Nhưng trớ trêu thay, bỗng một hôm chàng Trương ốm bệnh. Cả trung tuần tháng cuối Thu năm ấy, chàng Trương không đến bến sông Tầm Dương đánh cá. Chàng ở lại bên chợ Nghi Tàm chữa bệnh. Mỵ Nương đêm nào cũng ra Vọng Nguyệt lầu  chờ tiếng sáo của chàng, nhưng chỉ thấy một không gian cô liêu, mênh mông trăng nước.

    “Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ…?”
    Không có tiếng sáo chàng Trương, trời nước Tầm Dương như hoang vắng, cô liêu. Một ngày dài đằng đẵng như một năm, khiến công chúa Mỵ Nương khắc khoải đợi chờ. Sự nhớ nhung tiếng sáo, khiến nàng phát bệnh. Nàng bỏ ăn, bỏ ngủ, làm cả Hoàng tộc xôn xao.

    Lạc Hầu Nguyễn Phúc sinh được 8 người con, nhưng có duy nhất chỉ có một con gái là nàng. Bởi vậy, ngài rất thương nàng. Ngài lập tức ra lệnh các cung nữ hầu hạ nàng đến gặp ngài, để hỏi chuyện và mời các vị lang y tài năng trong bộ Dương Việt, đến chữa bệnh cho nàng.

    Các cung nữ tâu: “Bẩm Chúa công. Gần đây có một chàng làm nghề đánh cá, ở bên kia sông, đối diện Vọng Nguyệt lầu, thường neo đậu thuyền nơi đây. Người này có tài thổi sáo rất hay, khiến Mỵ Nương phải lòng với tiếng sáo đó. Gần đây, người này không thấy đến bên sông thổi sáo nữa, chúng con cũng không biết vì sao. Đây là nguyên nhân để Mỵ Nương ngã bệnh ốm”. Lạc Hầu Nguyễn Phúc nghe tấu xong, bèn nói:

    – Thảo nào các lang y giỏi nhất của ta nói, đây là tâm bệnh. Phải chữa lâu dài.

    Lạc Hầu Nguyễn Phúc cho triệu quan Đại Tư Mã lên ra lệnh “ Lấy bến Tầm Dương làm mốc, theo dọc bờ sông để tìm người thổi sáo làm Mỵ Nương phát bệnh, khiến ta rất lo lắng”.

    Chỉ vài ngày sau, quan Đại Tư Mã tìm được chàng Trương. Mặc dù chàng đang bệnh, nhưng những vị lang y giỏi nhất của trong vùng, đã được gọi đến chữa bệnh cho chàng. Chàng mau chóng khỏi bệnh và hẹn ngày đến để thổi sáo hầu Mỵ Nương. Lạc Hầu ra lệnh quân lính dẫn chàng đến sân trước khuê phòng Mỵ Nương và đặt cho chàng cái đôn tuyệt đẹp, làm chỗ để chàng có thể thổi sáo, chữa tâm bệnh cho nàng.
    Ra lệnh xong, Lạc Hầu thầm nghĩ: “Con gái ta, cũng bậc tài danh, học đủ cầm, kỳ, thi, họa. Trong bộ Dương Việt, trị vì của ta, không thiếu những nhạc công tài ba. Nhưng làm cho con gái ta, phải nhớ thương tiếng sáo đến lâm bệnh thì phải là một người tài năng tuyệt kỹ. Ta thử đến xem sao?”. Nghĩ đến đấy, ngài ra lệnh cho lính khênh kiệu, tiền hô, hậu ủng, đưa ngài đến Vọng Nguyệt lầu.

    Mỵ Nương vẫn nằm trăn trở trên giường bệnh. Bỗng thị nữ chạy vào quỳ tấu:

    “Bẩm Mỵ Nương! Chúa công biết Mỵ Nương nhớ mong tiếng sáo, nên đã tìm người này về thổi sáo cho Mỵ Nương nghe, ngay dưới sân khuê các của Mỵ Nương. Mỵ Nương có cần gặp người này không?”

    Mỵ Nương nói: “Các người đưa ta đi”.

    Đám thị nữ đỡ Mỵ Nương đến sảnh lầu. Nàng ngồi bên cửa sổ che rèm và nhìn xuống sân. Dưới sân, là một chàng trai thân hình vạm vỡ, đầu đội chiếc nón mê cũ và chiếc khăn che mặt. Chàng đang ngồi trên chiếc đôn gỗ quý cẩn xà cừ thất bảo và bắt thổi sáo. Tiếng sáo chàng Trương lúc này không réo rắt trong không gian bao la, ôm trọn một trời trăng nước Tầm Dương xưa. Nhưng nó vẫn là thanh âm quen thuộc mà Mỵ Nương hằng lưu luyến.

    Tiếng sáo của chàng Trương, rung lên đầy cảm xúc, như luyến láy sự khao khát tình yêu con người. Tiếng sáo ấy đưa cả hồn người hòa với trời xanh. Nó vượt qua khỏi những ước vọng của sự tầm thường nhân thế. Nó phá vỡ sự tráng lệ của cung vàng, điện ngọc với những uy quyền của thế gian, mà nàng như đang bị giam cầm trong đó.

    Mỵ Nương ngây ngất bởi tiếng sáo của chàng và bệnh dường như khỏi hẳn.

    “Ta về giữa cõi vô thường

    Đào trong kỉ niệm tìm hương cuối mùa”.

    Lạc Hầu Nguyễn Phúc, cũng như ngất ngây trong tiếng sáo chàng Trương. Lần đầu ngài được nghe những thanh âm trác tuyệt. Tiếng sáo trong trẻo, vút cao, khiến như chim ngừng hót, mây ngừng bay, khi tiếng sáo trầm lắng, khiến cỏ cây như cũng run rẩy đợi chờ… Trương Chi đã đưa cả hồn chàng vào tiếng sáo và ôm trọn cả trời xanh bao la…

    Nghe xong vài bản nhac, Lạc Hầu phán: “Ta rất mến phục tiếng sáo của người và ta cảm nhận được tiếng sáo của người không phải là phép thế gian. Mà là một tiếng sáo liêu trai thu hút lòng người. Thấy ngươi có tài năng đặc biệt, ta muốn đưa nhà người vào cung với đội nhạc công của ta. Nhà ngươi bằng lòng nhé?!”.
    Trương Chi quỳ tấu: “Bẩm Chúa công! Kẻ hèn này, chỉ nhờ chút tài mọn. Nay được bước vào cung vàng, điện ngọc của Chúa công đã là một sự vinh hiển. Nên không dám có tham vọng gì hơn. Tôi vốn quen cuộc sống lênh đênh sông nước, vui với trăng sao. Nay phải vào cung điện với những nghi lễ gò bó. E rằng không hợp. Mong Chúa công đại xá!”.
    Lạc Hầu cố gắng thuyết phục chàng Trương. Nhưng chàng nhất mực từ chối. Biết không thể thuyết phục được chàng, Lạc Hầu ra lệnh cho quân lính đem tặng chàng lộc của Hoàng Cung.

    Trong khi chờ đợi, Lạc Hầu phán: “Nhà ngươi quê quán ở đâu? Nhạc sư dạy người thổi tiêu sáo là ai? Sao nhà người lại có tiếng sáo tuyệt kỹ như vậy?”.
    “Bẩm Chúa công! Tôi là người làng chài Vạn Phúc. Cả làng tôi đã chết hết đêm Hội Làng, vì lũ quét. Tôi đi đánh cá ở xa, nước ngược, nên về chậm và không bị chết. Bây giờ, người làng chài Vạn Phúc chỉ còn một mình tôi. Tôi không theo học nhạc sư nào cả, nhưng đam mê tiêu sáo từ nhỏ và tự tập thổi sáo, tiêu với cảm hứng của riêng tôi”.
    Lạc Hầu phán: “Ta thấy nhà người thân hình vạm vỡ, nhưng thanh tú khác hẳn người thường. Nhưng tại sao nhà ngươi lại phải lấy tràng mạng che mặt vậy? Có gì uẩn khuất ở đây không?”.
    Trương Chi nói: “Bẩm Chúa công! Bởi vì tôi có một bộ mặt cực kỳ xấu xí. Nên phải dùng tràng mạng che mặt, để khỏi kinh động đến thế gian!”
    Lạc Hầu phán: “Xấu như ‘ma chê, quỷ hờn’ thì cũng không vượt khỏi những hình tướng xấu của tha nhân. Nhà ngươi hãy mở chàng mạng cho ta xem mặt. Ta không muốn tin nhà ngươi lại có một bộ mặt xấu xí, đến gớm ghiếc”.
    Trương Chi nói: “Tôi có bộ mặt xấu xí, không chỉ gớm ghiếc, mà còn kinh dị. Tôi sợ khi mở khăn che mặt ra làm kinh động đến Chúa công”.
    Lạc Hầu cười, nói: “Ta một đời trải nghiệm với tha nhân, tiếp xúc với nhiều người. Ta không tin về vẻ mặt xấu xí của ngươi, đến mức kinh dị. Hôm nay, trời đất đã khiến cho nhà ngươi và ta gặp nhau. Ta có thể giúp nhà ngươi phát huy hết tài năng thổi sáo hiếm hoi trên cõi trần gian này. Nhưng ta muốn nhà ngươi bỏ cái chàng mạng che mặt, trước khi ta có những quyết định. Nhà ngươi hãy tuân lệnh ta, mở tràng mạng cho ta xem!”.

    Công chúa Mỵ Nương, nghe được, nàng tò mò, phá lệ, vén chiếc rèm thưa bên cửa sổ và nhìn xuống chàng Trương.

    Trương Chi hơi cúi đầu, từ từ vén tấm chàng mạng che mặt vắt ngược lên chiếc nón. Một nửa bộ mặt gớm ghiếc của chàng Trương, như ma quỷ hiện hình giữa ban ngày.

    Công chúa Mỵ Nương la lên một tiếng, rồi ngã người phía sau, bọn thị nữ phải đỡ nàng. Ngay cả bọn thị nữ cũng sợ hãi với khuôn mặt chàng. Họ run rẩy, dìu nàng vào khuê phòng.

    Tiếng động trên Khuê Lầu, khiến Trương Chi ngước mắt nhìn lên. Chàng kịp nhìn thấy một tiểu thư sắc nước, hương trời với nét đẹp “chim sa, cá lặn”. Một thoáng ý nghĩ chạy trong tâm trí chàng: “Phải chăng, đây chính là người đã hòa cảm với hồn ta?!”.

    Lạc Hầu và đám tùy tùng cũng phải thốt lên: “Ôi! Bộ mặt kinh quá!”…Một nửa khuôn mặt chàng Trương trông như ma quỷ…Lạc Hầu phẩy tay, ra hiệu chàng Trương che mặt lại.

    Quân hầu mang lễ vật đến. Lạc Hầu phán trao cho chàng Trương và sai lính hộ tống chàng về lại bến Tầm Dương…

    Toàn thể dân chúng Nghi Tàm và các vùng lân cận, đã được nghe tiếng sáo chàng Trương, đều cảm phục chàng. Lạc Hầu và Mỵ Nương còn phải cảm xúc với tiếng sáo và mời chàng đến tận Hoàng Cung. Mọi người đều trân trọng chàng. Nhưng họ đâu có biết rằng, khi Trương Chi trở về bến Tầm Dương, đã mang một tâm hồn nặng trĩu ưu tư. Người cảm thông được với tiếng sáo của chàng lại là một giai nhân với hương sắc của Trời, lại đang ở tuyệt đỉnh nhân gian. Phải chi sự hòa nhập tâm hồn với chàng là một tài tử, thì chàng Trương có thể kết bạn, như Bá Nha với Tử Kỳ. Tử Kỳ chết, Bá Nha đập cây đàn. Hoặc như đẹp như Tiêu Sử, Lộng Ngọc, đôi tài tử giai nhân cùng hòa nhịp trong tiếng tiêu, tiếng sáo. Khi họ cất lên những thanh âm từ nhạc khí của họ thì không gian như lắng đọng, chim ngừng kêu, hạc, công phải ngừng múa. Đấy là những thanh âm của những thiên thần. Họ đã về trời trên đôi cánh hạc.

    Dịch kinh viết: “Chim hạc kêu trên chín tầng mây, thanh âm không xuống tới mặt đất”.
    Chuyện không hợp ý cười thêm gượng.
    Đời thiếu tri âm sống cũng thừa…
    Ngân Giang.

    Nhưng oái oăm thay! Người cảm nhận và chia sẻ cả một trời cô liêu của thân phận chàng Trương  trong tiếng sáo, lại là một tuyệt thế giai nhân, đứng ở đỉnh cao vòi vọi trong cõi thế nhân. Cái nghèo của chàng, không phải nguyên nhân để chàng phải ngậm ngùi vì số kiếp. Với quyền uy của vị Lạc Hầu, chàng có thể đổi đời khi làm phò mã của ngài. Nhưng chàng quá xấu, nên không thể đến với nàng, xứng đáng với một cặp tài tử, giai nhân, như Lộng Ngọc, Tiêu Sử.
    Tiếng sáo Trương Chi trên sông Tầm Dương, ngày càng ai oán. Chàng sẽ cô liêu đến tận cùng của cuộc đời. Nhưng không ai có lỗi với cuộc đời chàng.

    Đây là sự bất công của Tạo Hóa.

    Trong một đêm trăng vằng vặc trên bến Tầm Dương, chàng Trương đã nhảy xuống sông tự tử. Chàng mang theo xuống suối vàng, một sự khao khát tình yêu con người và một nỗi niềm đi tìm tri âm tri kỷ, trong kiếp cô liêu của chàng. Còn ai nữa ngoài Mỵ Nương?

    Không thể đến với giai nhân bằng một hình hài xấu xí. Trương Chi đã chết, thể xác không còn. Sự khao khát tình yêu con người của chàng Trương, không phải là tình yêu đôi lứa, hòa nhập thân xác như dưới cõi trần gian. Nhưng chàng đã đem cả linh hồn u uẩn của chàng với những xúc động đầu đời của Mỵ Nương và khắc khoải đợi chờ…
    Dân làng Nghi Tàm làm phúc chôn chàng ở gần bến sông, nơi chàng hay cập bến bán cá với tiếng tiêu sáo, một thời mê hoặc lòng người.

    Thân xác chàng Trương, chôn vùi ba thước đất đã trở về cát bụi. Nhưng linh hồn chàng Trương vẫn tha thiết với tình yêu con người và chờ đợi sự đồng điệu, tri âm của Mỵ Nương. Linh khí và máu huyết của chàng Trương dồn về trái tim, hóa thành một viên hồng ngọc trong suốt. Hình hài của chàng Trương tuy tan nát với thời gian. Nhưng trái tim hóa đá của chàng Trương, vẫn thách thức với thiên thu, khắc khoải đợi chờ …
    Thời gian trôi đi, ngôi mộ làm phước cho chàng Trương trở thành bình địa.

    Bãi sông hoang vắng. Một vài nông gia trong làng Nghi Tàm ra đây trồng dâu, nuôi tằm. Nhà A Sò trong lúc đào gốc dâu, chợt thấy một khối ngọc lóa sáng. A Sò đem xuống sông rửa sạch đất, thì ra là một khối hồng ngọc trong veo, lấp loáng dưới ánh mặt trời. Chàng đem về nhà khoe với vợ con, báu vật chàng đào được. Ban đêm, viên hồng ngọc tỏa ánh sáng, rực cả một góc phòng. Biết là quý vật, chàng bàn với vợ đem dấu đi làm của gia bảo. Cả nhà chàng đâu biết, đó chính là tất cả linh khí của chàng Trương, đã kết tụ vào đó.

    Vợ chàng nói: “Nhà ta nghèo, may mắn nhặt được báo vật. Không khác gì khoe của để cướp đến nhà. Nhà thì tường tre, vách đất, không ai che chở. Theo ý thiếp, chàng nên đem dâng vào nơi quyền quý, như nơi của Lạc Hầu. Ngài đức cao, vọng trọng, thế nào cũng ban thưởng cho chàng. Lấy tiền thưởng đó để làm ăn. Như vậy nó thuận theo luật đất trời”.
    Nghe vợ nói một hồi, A Sò nghe ra và vợ chồng đem viên ngọc quý đến tư dinh Lạc Hầu dâng lên ngài.
    Lạc Hầu ngắm nhìn viên ngọc trong veo, lung linh tỏa sáng. Thật là thứ báu vật vô giá dưới trần gian, nên rất lấy làm vừa ý. Ngài bèn sai quân hầu, mang cả ngàn lượng vàng trả lễ cho vợ chồng A Sò. Hai vợ chồng sung sướng, tạ ơn ngài và cáo biệt ra về.
    Lạc Hầu ra lệnh mời quan Bồ Chính đến gặp ngài. Ngài muốn quý vật phải được chế tác thành một vật dụng xứng đáng với nó. Quan Bồ Chính vốn người lầu thông kim cổ, chắc chắn sẽ giúp ngài dụng viên ngọc tuyệt thế này, đúng với giá trị của nó.

    Quan Bồ Chính đến. Vua tôi phân vị xong, quân hầu dâng trà nước. Lạc Hầu phán: “Ta vừa được một thần dân dâng viên ngọc quý. Lúc đầu, định làm ấn truyền quốc. Nhưng thấy không tiện, vì nó trong veo, không có uy vũ. Nhưng cũng chưa biết nên dùng như thế nào? Bởi vậy, nhờ ngài có cao kiến giúp ta”.
    Quan Bồ Chính đặt tay lên viên ngọc, ngắm nhìn một lúc, rồi nói: “Bẩm Chúa công! Ngài nói chí phải! Viên ngọc này không thể dùng làm ấn. Vì tính trong suốt của nó, nên không có uy lực. Nó sẽ như một cái ấn của cõi khác, mờ ảo dưới trần gian. Dùng nó làm ấn sẽ bị sái”.
    Ngẫm nghĩ một hồi, quan Bồ Chính nói tiếp: “Viên ngọc này, làm bát thố ngự dụng thì chỉ được một cái, dư ngọc lại quá nhỏ, không dùng được việc gì. Làm chén khánh ngự dụng thì thiếu bộ, cũng dư ngọc quá nhỏ. Theo thiển ý của hạ thần, chúa công, nên tiện thành bộ đồ trà để ở Vọng Nguyệt lầu. Bộ đồ trà này sẽ như báu vật hoàng cung. Chúa công dùng thưởng trà, rượu nơi đây!”.Quan Bồ chính vừa nói đến đấy, viên ngọc như lóe sáng trong phòng.

    Từ ngày bộ chén ngọc, được các thợ rành nghề đưa lên hoàng cung. Lạc Hầu Nguyễn Phúc, vì việc dân, việc nước bận rộn. nên chỉ thi thoảng mới ra Vọng Nguyệt lầu thưởng trà, Chỉ có Mỵ nương, từ ngày bặt tiếng sáo chàng Trương, nàng không ra Vọng Nguyệt lầu thưởng trà, đàn địch ngắm trăng nữa. Bộ chén ngọc giá ngàn vàng, trái tim chàng Trương, vẫn im lìm nằm trong tủ gỗ quý sang trọng. Nó vô tri, như mọi vật ngự dụng khác. Nhưng trong đó là cả một tâm hồn của chàng Trương.

    Nơi đặt bình trà ngàn vàng của Lạc Hầu, chỉ cách khuê phòng của Mỵ nương không quá vài chục bước chân. Trong phòng Mỵ Nương, tiếng tiêu, tiếng sáo, đàn phách, vẫn vọng ra, do các tì nữ tấu lên hòa theo đàn của nàng. Nhưng tiếng đàn của Mỵ Nương vẫn như trầm buồn, như tiếc nuối, thở than của người trinh nữ. Một tuyệt thế giai nhân vẫn đang lưu luyến những xúc động đầu đời qua tiếng sáo Trương Chi. Từ ngày chàng Trương mất đi, nàng ít ra Vọng Nguyệt lầu.
    Thời gian lặng lẽ trôi đi…

    Rồi đến một mùa thu năm ấy, trăng thu lồng lộng tên cao, vằng vặc trong không gian bao la, soi sáng trên bầu trời Tầm Dương mênh mông sóng nước. Cả không gian như ngập trong ánh trăng vàng.  Cuối trời, sóng nước Tầm Dương, tung khói bụi mù mịt, khiến như cuối chân trời, trăng nước như hòa với nhau trong ánh trăng mờ ảo.

    Mỵ Nương ra Vọng Nguyệt lầu ngắm trăng. thả hồn đến tận cuối trời. Cảnh cũ vẫn còn đây bên nàng. Nhưng sự bất công của Tạo hóa trên khuôn mặt của chàng Trương, như đã chặn lại những cảm xúc của nàng trong tiếng sáo ru hồn trinh nữ. Một thoáng u buồn trên gương mặt Mỵ Nương.

    Cả một không gian lồng lộng bao la, khoáng đạt  bên Vọng Nguyệt lầu, nhưng chứa chất đầy cô liêu trong tâm tư nàng. Mỵ nương sai thị nữ pha trà, thưởng trăng.
    Lần đầu tiên, nàng sử dụng bộ trà Hồng ngọc của Hoàng cung. Thị nữ cầm ấm trà tiến tới trước mặt nàng, nghiêng ấm, rót nước vào chén. Mùi trà thơm thanh khiết, đậm đà tòa ra từ chén trà.
    Khi trà được rót vào chén ngọc, thì bất ngờ vẳng vẳng, như xa, như gần, tiếng sáo chàng Trương năm xưa, chập trờn men theo trăng gió, đến bên nàng. Chén trà còn nóng, nàng chưa kịp thưởng trà. Nhưng bất giác, nàng chạm tay vào chén trà. Một hình ảnh xa xăm chợt hiện ra trong chén trà của nàng. Đó chính là con thuyền năm xưa của chàng Trương. Cả không gian Vọng Nguyệt lầu như thảng thốt trong tiếng sáo của chàng, khiến đám thị nữ cũng phải kinh ngạc. Họ biết đây chính là tiếng sáo tuyệt kỹ của chàng, đã từng làm Mỵ Nương mê mẩn đến ngây ngất trên giường bệnh..

    Rót nước vào, chợt thấy bóng ngư lang.
    Quanh chén trà thuyền trôi theo tiếng đàn (*)…

    Sự bất công của Tạo hóa, khiến hai con người không thể đến được với nhau trong tình yêu đôi lứa. Nhưng cả một trời trăng nước bên bến Tầm Dương, như đang rung lên, réo rắt trong tiếng sáo ngày xưa của Trương Chi. Thanh âm lồng lộng, khi trầm mặc, khi cao vút, như ngấm vào từng  ngọn cỏ bên bờ, hòa vào sóng nước trên sông, bồng bềnh trong những đám mây lững lờ và cả vầng trăng vằng vặc trên cao…Hồn chàng Trương trong tiếng sáo, như ôm trọn cả trời mây bao la. Một bầu trời trăng nước mênh mông, như run rẩy, ngây ngất trong tiếng sáo chàng Trương Chi.

    Một bầu trời đầy thơ rung lên trong tiếng sáo chàng Trương, như nhắc nhở người trinh nữ, nhớ tới cảm xúc, rung động đầu đời, khi hòa tâm tư của nàng trong tiếng sáo Trương Chi…
    Một chiều xưa, trăng nước chưa thành thơ.
    Trầm trầm không gian mới rung đường tơ.
    Vương vấn heo may, hoa Yến mong chờ…
    Ôi tiếng cầm ca…Thu đến bao giờ…

    Một vùng kỷ niệm với xúc động đầu đời trong tâm hồn Mỵ Nương dâng trào, như ôm trọn cả không gian với hai tâm hồn cùng hòa trong tiếng nhạc. Bất giác, Mỵ Nương cầm lấy chén trà đưa lên gần mặt, nửa như muốn thưởng trà, nửa như muốn gần hơn với một trời kỷ niệm…Tiếng sáo chàng Trương, trầm buồn, u mặc, như ngập tràn trong tâm hồn Mỵ Nương. Một cảm xúc dâng trào trong tâm khảm nàng. Nàng ứa nước mặt. Giọt lệ đài trang đọng trong mi lớn dần và rớt xuống chén ngọc. Tiếng sáo chàng Trương nhỏ dần. Bóng con thuyền Trương Chi trong chén ngọc cũng như biến mất…
    Bỗng đám thị nữ la lên: “Máu!”.

    Chiếc chén trà trên tay Mỵ Nương tan ra thành huyết hòa cùng nước trà, lênh láng trên bàn trà của nàng. Trên mặt kỷ bên cạnh bàn trà của Mỵ Nương, bộ trà Hồng ngọc, báu vật ngàn vàng trên thế gian, cũng đang tan dần thành huyết. Linh hồn u uẩn của Trương Chi đã tìm được câu trả lời từ giọt nước mắt của Mỵ Nương. Chàng không cô liêu trên thế gian này. Vẫn có một tuyệt thế giai nhân chia sẻ và cảm thông với chàng qua tiếng sáo ôm cả một trời tâm sự của chàng. Của cải vật chất giá ngàn vàng trên thế gian cũng tan biến, chỉ có giọt nước mắt của Mỵ Nương đã đưa câu truyện tình Trương Chi Mỵ nương vào cõi thiên thu.
    Ta về giữa cõi vô thường.
    Đào trong kỷ niệm, tìm hương cuối mùa.

    Thiên Sứ Lạc Việt https://www.thiensulacviet.com/cac-de-tai-khac/giot-le-thien-thu-2

  • NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA MỘT HỆ THỐNG LÝ THUYẾT THỐNG NHẤT.
    Thưa quý vị và các bạn.
    Vấn đề về một Lý Thuyết Thống Nhất vũ trụ (Unified field theory), đã được các khoa học gia tinh hoa của nhân loại, đặt ra từ nửa đầu thế kỷ XX. Nhưng đến nay mô hình về lý thuyết Thống Nhất vẫn rất mơ hồ.
    Quý vị và các bạn cũng biết rõ ràng:
    Tôi đã chứng minh thuyết Âm Dương Ngũ hành & Kinh Dịch, chính là Lý Thuyết Thống Nhất ,mà nhân loại đang mơ ước. Và tôi cũng chứng minh rằng: Thuyết ADNh & Kinh Dịch không có xuất xứ trong lịch sử nhận thức được của nền văn minh hiện đại. Nó thuộc về một nền văn minh tồn tại trước lịch sử của nền văn minh của chúng ta. Tôi định danh là nền văn minh Atlantic. Nền văn minh này đã sụp đổ bới một thiên tai mang tính toàn cầu. Và Việt tộc chính là hậu duê còn sống sót của nền văn minh này. Đối với tôi> Đây là phương tiện hữu hiệu nhất, để chứng minh Việt sử 5000 năm văn hiến, một thời huyền vĩ bên bờ Nam sông Dương tử, chủ nhân đích thực kế thừa những tri thức của nền văn minh Atlantic. Tôi đã chứng minh hai tiền đề cho hệ thống lý thuyết ADNh & Kinh Dịch, trong hai cuốn sách đã xuất bản, là “Tìm về cội nguồn kinh Dịch’ và “Minh triết Việt trong văn minh Đông phương” (Nxb HD 2019 & 2020).
    Nội dung chính của bài viết này, tôi đã đề cập đến trong bài Quốc tế các nhà giáo 20/ 11, trên Fb của tôi. Nhưng tôi nghĩ đây là một đề tài nghiêm túc, nên viết riêng để quý vị và các bạn, cùng anh chị em các lớp Lạc Việt tham khảo.
    SW Hawking nói:
    “Để thành lập một hệ thống Lý thuyết thống nhất, trong điều kiện nền tảng tri thức hiện nay của nền văn minh, chúng ta phải thành lập những hệ tiền đề”.
    Và sau những hệ tiên đề đó, cần phải xác định các nội dung sau đây:
    1/ Phải xác định vũ trụ ở giây ‘0’ là trạng thái Tuyệt đối. Nếu thế giới này không công nhận điều đó, thì coi như một tiền đề, từ đó xác định một mô hình vũ trụ trước Bic Bang.
    2/ Xác định một “Không Gian đa chiều”. Về vấn đề này, tôi đã chứng minh trong cuốn “Tìm về cội nguồn Kinh Dịch” nói trên. Trong cuốn sách này, tôi đã chứng minh rằng:
    Quan niệm “không gian ba chiều” là một suy nghĩ lối mòn, vì chúng ta tiếp thu từ bé. Thực chất ý niệm về ‘Không gian ba chiều”, chỉ là một mô hình biểu kiến, dùng để mô tả các chuyển động của mọi trạng thái vật chất trong vũ trụ. Bản thể của Không Gian là “n” chiều.
    Không xác định “Không Gian ‘N’ chiều” sẽ không thể lập thành một Lý Thuyết thống nhất.
    3/ Nhà bác học Giáo sư Trịnh Xuân Thuận đã nói:
    “Để giải thích một hiện tượng dù rất nhỏ, cũng phải viện dẫn đến toàn thể lịch sử hình thành vũ trụ”>
    Hoàn toàn chính xác! Nhưng nhận xét này của GS Trịnh Xuân Thuận, phải được chứng minh bằng một “Trường tương tác” bao trùm khắp vũ trụ trong Không gian và Thời gian lịch sử của nó. Tức là phải có một “Trường Tương Tác” này, mới chứng minh được nhận xét của Gs Trịnh Xuân Thuận. Đó chính là khái niệm “KHÍ”, trong Lý Học Đông phương> Một danh từ không có trong Tự điển của khoa học hiện đại.
    Trên cơ sở định nghĩa về “Khí” của tôi > đã mô tả trong sách nói trên, áp dụng vào vũ trụ trước Trần Thời Gian > sẽ giải thích toàn bộ các mối liên hệ của các hiện tượng trong lịch sử vũ trụ, liên quan đến sự xuất hiện của một hiện tượng nhò nhất, mà Gs Trịnh Xuân Thuận đã nói ở trên.
    Khí> Trường tương tác > phải được mô tả với tư cách là một thực tế tồn tại của vật chất trong vũ trụ phía trước “Trần Thời gian” và sự bùng nổ của vũ trụ.
    Nó không thể là hệ quả của tư duy tổng hợp giải thích về nó> Lý thuyết Dây > Sai ngay từ cách đặt vấn đề của hệ thống Lý thuyết này. Định nghĩa về Khí của tôi là:
    “Khí là một trạng thái tồn tại của vật chất, được hình thành sự tương tác của Vật chất và tương tác trở lại với vật chất hình thành nên nó”.
    Với định nghĩa này> Thì Khí chính là trạng thái thứ ba sau giây “0′ trong lịch sử vũ trụ. và đó chính là Trường tương tác kết nối toàn bộ lịch sử hình thành vũ trụ này.
    4/ Mô hình Bát quái và hệ thống 64 quẻ, chính là mô hình Toán học theo hệ Nhị phân, mô tả nội dung của thuyết ADNh. Phù hợp với tiêu chí khoa học xác định:
    “Một lý thuyết được coi là khoa học, thì phải có một mô thức Toán học mô tả được nó”.
    Vì sao phải dùng Hệ Toán học Nhị phân, để mô tả sự vận đông, tương tác trong toàn thể vũ trụ?
    Bởi vì theo sự tìm hiểu của tôi> Hệ Toán học Nhị Phân có khả năng tính chính xác bất kỳ con số nào sau dấu phẩy của số ‘Pi’. Mà với kiến thức phổ thông, thì số Pi, chính là con số vô tỷ để tính toán các trị số liên quan đến các vòng tròn. Trong khi đó, tất cả sự vận động của vũ trụ, ngay sau giây “0” , là chuyển động cong theo Tỷ Lệ vàng. Do tính chất đó của Hệ Toán Học Nhị phân. có thể tính toán chính xác sự vận động của toàn thể lịch sử vận động và tương tác trong không gian vũ trụ.
    5/ Định nghĩa lại tất cả các khái niệm mơ hồ trong các di sản còn lại của nền văn hiến Việt, thể hiện dưới các bản văn chữ Hán.
    Một trong ba yếu tố cần thiết cho sự phát triển của nền văn minh, chính là hệ thống ngôn ngữ, đủ để diễn đạt các khái niệm liên quan. Tôi đã chứng minh rằng:
    Ngôn ngữ Việt là ngôn ngữ cao cấp nhất trong toàn bộ hệ thống ngôn ngữ hiện nay. Nó có thể dịch toàn bộ các hệ thống ngôn ngữ phi Việt ra ngôn ngữ Việt và không có chiều ngược lại.
    Do đó, để phục hồi các khí niệm mơ hồ trong các di sản Việt bị Hán hóa. Chỉ có hệ thống Việt Nho, mới diễn đạt và phục hồi những khái niệm mơ hồ qua những di sản Việt bị Hán hóa.
    Theo sự tìm hiểu của tôi, thì ông cha ta gọi hệ thống chữ Hán đang dùng trong các cổ thư, là chữ Nho. chứ không phải là chữ Hán Việt.
    “Ông Đồ Nho” chứ không có ông Đồ Hán Việt> Một bằng chứng sinh động, ai cũng biết> Ngay nửa đầu thế kỷ XX, cụ Tú Xương viết:
    ‘Thôi có làm chi cái chữ “NHO”
    Ông nghè, ông cống cũng nằm co.”.
    Chỉ đến khi ông Đào Duy Anh, viết cuốn từ điển Hán Việt, thì mới hình thành ý tưởng chữ Hán Việt. Nếu chấp vào đấy, sẽ không thể phục hồi được bản chất các khái niệm được mô tả trong các di sản Việt bị Hán hóa. Thí dụ: “Thái Cực” > Hiểu theo nghĩa Việt Nho là Trạng thái vượt qua mọi giới hạn. Hiểu theo Chu Đôn Di là “vô cực”?!?
    Với tôi> Không có khái niệm từ Hán Việt.
    6/ Xác định nguyên lý căn để của thuyết ADNh & Kinh Dịch, chính là ‘Hà Đồ phối Hậu Thiên Lạc Việt”. Đây chính là nguyên lý căn để và cơ sở để phục hồi tất cả những giá trị đích thực của thuyết ADNh & Kinh Dịch. và xác định chủ thể nền tảng tri thức của văn minh Cổ Đông phương, nhân danh nền văn hiến Việt.
    Nhân đây, tôi cũng cần xác định rằng:
    Bất cứ một học viên các khóa Lạc Việt, không ứng dụng nguyên lý căn để “Hà Đồ phối Hậu Thiên Lạc Việt” trong các ứng dụng của văn minh Cổ Đông phương, đều không phải ý thức truyền đạt của tôi. Họ có quyền tự do ứng dụng và các học viên cũng đủ thành phần. Tôi chịu trách nhiệm về nội dung những bài giảng của tôi> Nhưng không chịu trách nhiệm về ứng dụng của họ. Đã có học viên theo tôi lâu năm. Nhưng vẫn ứng dụng theo sách cổ chữ Hán> Không đổi chỗ Đoài Ly, khiến cho một doanh nghiệp tý nữa phá sản, nếu tôi không kịp thời sửa chữa.
    SW Hawking viết;
    “Nếu quả thật có một Lý thuyết thống nhất, thì chính nó quyết định chúng ta tìm ra nó hay không?”
    Đây là một sự xác định của một thiên tài.
    Cho nên, với những kẻ phản đối chỉ đơn giản là Thượng Đế chưa khai mở cho họ> vì cấu trúc não chưa hoàn chỉnh, vẫn còn đang trong quá trình tiến hóa..
    7/ Định nghĩa lại nội hàm khái niệm phạm trù vật chất:
    Khái niệm ‘vật chất’ là một phạm trù mang tính triết học, hệ quả của tư duy tổng hợp trừu tượng> Do đó, hiểu về bản thể nội hàm này, sẽ tùy thuộc vào sự nhận thức thực tế khách quan được tổng hợp của một nền văn minh. Lịch sử nhân loại đã bốn lần định nghĩa lại về vật chất. Định nghĩa về vật chất của tôi, là:
    “Tất cả mọi trạng thái tồn tại có năng lượng và tương tác đều là Vật chất”.
    Với định nghĩa này, Thượng Đế cũng là một dạng tồn tại của vật chất> nếu quả thực Ngài đang chi phối vũ trụ này. Đây cũng chính là sự xác định tính Tuyệt Đối ở giấy “0′, trong lịch sử hình thành vũ trụ.
    Ngài Albert Einstein đã viết:
    “Tương lai của khoa học sẽ không có Thượng Đế của những cá nhân”.
    Với tôi> Đây là yếu tố quyết định, khiến nền văn minh này phải công nhận Việt sử trải gần 5000 năm văn hiến, một thời huyền vĩ bên bờ Nam sông Dương tử và là chủ nhân đích thực của nền văn minh Cổ Đông phương.
    “Cứu cánh của nhân loại đến từ phương Đông”.
    Một nữ Chiêm tính gia nổi tiếng của Hoa Kỳ > Jeane Dixon > đã xác định điều này. Bà ấy nói đúng đấy> Với lý thuyết Thống Nhất thì bói toán rất có ‘cơ sở khoa học”. Hi.
    Quý vị, các bạn và anh chị em tham khảo đường link dưới đây, mô tả về một lý thuyết thống nhất.
    https://vusta.vn/vai-net-ve-ly-thuyet-thong-nhat-trong…

    NGÀI ARISTOLES . đã hoàn toàn đúng khi mô tả về nền văn minh huyền vĩ Atlantic> có trước nền văn minh của chúng ta.
    Nhưng sai lầm của ngài lại chính là quan niệm cho rằng Atlantic chỉ là nền văn minh của một vùng lãnh thổ. Sai!.
    THƯA QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN.
    Bài viết dưới đây của Tiến sĩ Vật Lý Lý thuyết >Thai Thuong Triet. Khi comment vào bài viết của tôi “NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA MỘT HỆ THỐNG LÝ THUYẾT THỐNG NHẤT” được chia sẻ trên Fb của Xuân Hậu. Người này đã bị tôi chặn nick từ lâu trên Fb của tôi.
    Sự phản biện ngạo mạn của người này, tôi chia sẻ ngay lên đây bằng coppi bài viết. Điều này cho thấy rằng: Tôi không coi trình độ của người này, đủ tầm để phản biện tôi, Nên tôi công khai bài viết của người này để quý vị và các bạn tham khảo.
    *
    Toàn văn bài viết của Thái Thường Triết:
    [“VẬT LÝ HIỆN ĐẠI CHỈ NHƯ ÁNH ĐOM ĐÓM LẬP LOÈ DƯỚI ÁNH SÁNG BAN NGÀY CỦA THUYẾT TỔNG QUÁT VŨ TRỤ, NẾU KHÔNG CHỊU ĐỌC THUYẾT NÀY ĐỂ HIỀU VŨ TRỤ, THÌ ĐỪNG TỰ XƯNG LÀ NHÀ KHOA HỌC CHÂN CHÍNH NỮA, MÀ HÃY NGẬM MỒM VÀO!
    Thế giới vật chất chỉ tồn tại trong thực tế, còn quá khứ và tương lai của thế giới vật chất chỉ tồn tại trong tư duy trí tuệ con người mà thôi. Vậy nên khi nghiên cứu sự vận động của thế giới vật chất trong thực tế, thì thời gian chỉ được đề cập trong khái niệm vận tốc tức thời tại thời điểm quan sát.
    Thuyết Tương Đối không cho phép chúng ta có quan niệm về thời gian và không gian tuyệt đối do đó cũng không có khái niệm đồng thời và khái niệm vecto trong không gian cong đa chiều. Các giáo trình vật lý lý thuyết hiện nay chấp nhận thuyết này vậy mà vẫn mặc nhiên coi đồng thời là đương nhiên, cố tình phớt lờ sự vô lý đến mức hài hước này, rồi áp dụng Giải Tích Vecto trong toán học để nguỵ biện, biến vật lý lý thuyết thành một mớ hỗn độn như ngày nay.
    Hãy kích vào bất cứ chổ nào trong file PDF sau để đọc toàn bộ thuyết Spin!
    Hết trích.
    Thưa quý vị và các bạn.
    Một lý thuyết khoa học phải thỏa mãn những tiêu chí khoa học> làm chuẩn mực để thẩm định tính khoa học của nó. Một Lý thuyết thống nhất còn cần nhiều tiêu chí đặc thù hơn nữa, vì nó mô tả chân lý cuối cùng của vũ trụ. Thuyết Spin của người này, không thỏa mãn tiêu chí nào> Thí dụ: Thượng Đế nằm ở vị trí nào trong thuyết spin của người này> với tiêu chí: Một Lý thuyết Thống nhất phải giải thích được các vấn đề tôn giáo và tâm linh!
    Thuyết ADNh & Kinh Dịch – phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt > có thể giải thích luôn ý nghĩa của biểu tượng quả táo cắn dở của bà Eva.
    Xin cảm ơn quý vị và các bạn quan tâm.

    THẬT TỘI NGHIỆP CHO VỊ TIẾN SĨ NÀY> Phải giới thiệu lý thuyết của họ trên một Fb có số người quan tâm giới hạn. nên tôi đưa vào fb của tôi với gần 9000 người theo dõi. Cái ngạo mạn của người này thể hiện ở đoạn trích dẫn sau đây:
    Trích:
    [“Thế giới vật chất chỉ tồn tại trong thực tế, còn quá khứ và tương lai của thế giới vật chất chỉ tồn tại trong tư duy trí tuệ con người mà thôi”].
    Vậy cái vật chất chỉ tồn tại trên thực tế ấy, tính bằng đơn vị thời gian nào? > Một giây; hay 1/ 1000 giây? Quá khứ và tương lai của thực taki5 vật chất đó tính bằng đơn vị thời gian nào?
    Bởi vâỵ> sự nhầm lẫn khái niệm đã dẫn người này có thể “Tẩu Hỏa nhập ma”.

    HƯA QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN.
    Trong chủ đề này, tôi đã dẫn lời SW Hawking như sau:
    ]”Nếu quả thật có một Lý thuyết thống nhất, thì chính nó quyết định chúng ta tìm ra nó hay không?”
    Đây là một sự xác định của một thiên tài”].
    Nó xác định nhận xét thiên tài Albert Einstein, hoàn toàn đúng, là:
    “Chúa không chơi trò xúc sắc”> Tức là toàn bộ lịch sử vũ trụ từ giây “0”, mang tính quy luật và có khả năng tiên tri> Hay nói rõ hơn> tất cả nền tảng tri thức của nền văn minh này, có thể xác định được bản thể của một Lý Thuyết thống nhất hay không? Còn mấy Viện Hàn Lâm khoa học > Những phần từ trí thức tinh hoa của nền văn minh hiện đại> công nhận hay không công nhận> cũng chưa đủ tư cách là một quyết định đúng sai cho một hệ thống Lý Thuyết thống nhất > theo tinh thần diễn ngôn của ngai Hawking. Cho nên, đừng đem tiêu chí “đăng báo” khoa học nước ngoài để thẩm định Lý thuyết thống nhất với tôi. Cho nên tôi đã viết:
    [“Cho nên, với những kẻ phản đối chỉ đơn giản là Thượng Đế chưa khai mở cho họ> vì cấu trúc não chưa hoàn chỉnh, vẫn còn đang trong quá trình tiến hóa…”]
    Tôi đã nói nhiều lần và cần phải nhắc lại rằng: Ngay cả việc xác định: Thuyết ADNh & Kinh Dịch > Phục hổi nhân danh nền văn hiến Việt > với tôi chỉ là “PHƯƠNG TIỆN”, chứng minh Việt sử trải gần 5000 năm văn hiến> một thời huy hoàng bên bờ Nam sông Dương Tử.
    Cho nên tôi không cần ‘đăng báo”> Quyết định cuối cùng thuộc về Thượng Đế.
    Tại rách việc, viết chơi vậy thôi> Tiến sĩ Thái Thương Triết> không phải là đối tượng tôi quan tâm.

    THƯA QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN.
    Bà xem bói nổi tiếng thế giới, Baba Vanga > đã nói:
    “Một Lý thuyết cổ xưa sẽ quay trở lại với nhân loại” > Trong cuốn “Vanga – nhà tiên tri vĩ đại”. Nxb CAND 1997 (hoặc 1996/ 1998), còn có đoạn “…nhưng còn lâu lắm. Chỉ đến khi dân tộc Arxyri bị hủy diệt”.
    Báo hại Thiên Sứ tôi phải cất công đi tìm dân tộc Arxyri, từ trong cổ sử của nhân loại. Lão Gàn đã tìm ra manh mối dân tộc Arxyri> trong một cuốn Kinh Thánh, cũ đến mức, rất khó để lật từng trang sách. Tạm thời nguồn gốc dân tộc Arxyri, thuộc bí mật vũ trụ chưa thể công bố.
    Nhưng qua lời bói toán của bà Vanga, quý vị cũng thấy: Ngay cả với những hiện tượng tâm linh> Thuyết ADNh& Kinh Dịch > phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt> cũng phù hợp với dự báo của bà Vanga.
    Có thể nói rằng:
    Duy nhất thuyết ADNh & Kinh Dịch > phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt>phù hợp với tất cả các tiêu chí của một lý thuyết khoa học và Lý Thuyết thống nhất. Kể cả những tiêu chí đặc thù riêng cho nó. Và không chỉ dừng ở đấy> Nó còn phù hợp với tất cả những vấn đề thuộc về tâm linh.
    Hiện nay, theo tôi> Thuyết ADNh & Kinh Dịch > phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt> là ứng cử viên sáng giá nhất, trong tất cả những thứ lý thuyết liên quan đến vũ trụ.
    Chân lý không cần đến số đông. Nên nếu cả thế giới này công nhận hay không công nhận > Tôi không quan tâm> Tôi cần sự phán quyết cuối cùng của Thượng Đế.
    [“Nếu quả thật có một Lý thuyết thống nhất, thì chính nó quyết định chúng ta tìm ra nó hay không?”]
    THƯA QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN.
    Từ sáng đến giờ, bệnh tưởng ‘viên tịch”. Đến bây giờ mới hơi tỉnh lại và lên Fb. Tôi sẽ phân tích lần lượt từng yếu tố xác định một LÝ THUYÊT THỐNG NHẤT, mà tôi đã trình bày ở chủ đề này.
    TIỀN ĐỀ THỨ NHẤT:
    Thiên Sứ viết:
    Trích:
    [“1/ Phải xác định vũ trụ ở giây ‘0’ là trạng thái Tuyệt đối. Nếu thế giới này không công nhận điều đó, thì coi như một tiền đề, từ đó xác định một mô hình vũ trụ trước Bic Bang”.
    Những luận đề chứng minh liên quan:
    A/ Không thể có hai lý thuyết Thống Nhất> Không có khái niệm “Đa Vũ trụ”. Đây là sự đánh tráo khái niệm> Vì khái niệm vũ trụ là một phạm trù bao trùm không gian/ Thời gian> Nên chỉ có MỘT vũ trụ> Và nó phải được bắt đầu từ “TÍNH TUYỆT ĐỐI”. Đây chính là cơ sở thực tế của một LÝ THUYẾT THỐNG NHẤT. Nếu ko thừa nhận tính Tuyệt Đối ở giây “0′ của vũ trụ> thì phải coi nó như một TIỀN ĐỀ> và sẽ không thể có LÝ THUYẾT THỐNG NHẤT. Sau đó, hệ luận chứng minh cho tiền đề này, chính là tiêu chí khoa học để thẩm định một hệ lý thuyêt khoa học được coi là đúng, công với các tiêu chí cho một LÝ THUYẾT THỐNG NHẤT &Lý thuyết khoa học nói chung.
    B/ Tôi cần xác định rằng:
    Bất cứ một phương thức toán học nào của nền văn minh hiện nay, đều không thể mô tả được tính TUYỆT ĐỐI & CẬN TUYỆT ĐỐI> Khái niệm “ĐIỂM’ > cơ sở của tất cả mọi phương thức Toán học của nền văn minh hiện nay> không có định lượng> Đó chính là cái CẬN TUYỆT ĐỐI. Và đó cũng chính là Nghi II trong thuyết ADNh & Kinh Dịch.
    C/ Tôi cần xác định rằng:
    Bất cứ một lý thuyết Vật Lý hoặc một phương thức Toán học nào của nền văn minh hiện nay> Đều vô vọng trong sự mô tả một Lý thuyết thống nhất, bằng hệ phương pháp luận của nó đều sai>Cho dù với một nền văn minh cao cấp hơn nền văn minh hiện nay> và nó là công trình tập thể của một Viện Hán lâm khoa học nổi tiếng thế giới, trong tương lai. Nhưng nếu dùng bât cứ phương thức Toán/Lý, đều chỉ mô tả tối đa đến phía sau Trần Thời gian.
    Không thừa nhận tính TUYỆT ĐỐI ở giấy -0″ của vũ trụ> Nhận định của ngài Albert Einstein sẽ sai>khi ngài xác định rằng:
    “Tương lai của khoa học sẽ loại bỏ Thượng Đế của những cá nhân’.
    Diễn nôm nhận dịnh của ngài Eistein> Thượng Đế có tính TUYỆT ĐỐI> Bởi vậy, ngài Einstein sẽ sai> Nếu giấy “0” không phải tính tuyệt đối. Tất nhiên sẽ không thể có Thượng Đế nằm ngoài Thượng Đế cá nhân của tín đồ các Tôn giáo.
    Do đó, tôi cần xác định rằng: Tất cả các tri thức Toán Lý của nền văn minh hiện nay và cả tương lai, đều không thể mô tả được tính TUYỆT ĐỐI ở giây “0′ của vũ trụ. Bởi vì tất cả khả năng tư duy của con người – trong đó có hệ TOÁN LY – đều chỉ có sau cái TUYỆT ĐÔI, cho nên nó không thể mô tả cái TUYỆT ĐỐI.
    Đức Phật nói:
    “Không thể có hai cái “TÍNH THẤY” nhìn thấy nhau”.Do đó, nếu Thượng Đế nói “Không!” > thì cũng theo dự ngôn của thiên tài SW Hawking> “Nhân loại chỉ còn cách lên sao Hỏa để ở”.
    Theo như tôi được biết> Trước đây, gần như tuần lễ nào, cũng có những cuộc hội thảo quốc tế về những luận đề, liên quan đến Lý thuyết thống nhất trên toàn thế giới.
    Để khẳng định> tất cả đều sai.
    Tôi sẵn sàng đưa lên Fb của tôi tất cả những luận đề về Lý Thuyết thống nhất, bằng bất cứ ngôn ngữ chữ viết nào. Để từ đó, quý vị, các bạn và anh chị em trong các khóa Lạc Việt có thể so sánh đối chiếu với thuyết ADNh & Kinh Dịch > phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt.
    Người đầu tiên là luận đề về học thuyết Spin của Tiến Sĩ Vật Lý Lý thuyết Thái Thường Triêt. Fb của tôi có gần 9000 người theo dõi. Việc giới thiệu đường linh luận đề của người này, về lý thuyết Spin của ông ta, chứng tỏ tôi ko coi đó là một thứ tôi cần quan tâm. Sẵn sàng tạo điều kiện cho ông ta phổ biến luận đề Spin của ông ta và của cả thế giới này.
    Tôi cần xác định một lần nữa:
    Tất cả nền tảng tri thức – trong cả quá trình lịch sử – của nền văn minh hiện nay, chưa đủ khả năng để thành lập một hệ Lý thuyết thống nhất.
    Cho nên tôi thành thật khuyên những ai có tham vọng – ở bất cứ một địa vị học thuật nào > Từ viện sĩ Viện Hàn Lâm – hoặc toàn thể Viện Hàn Lâm – cho đến trẻ em bán vé số – có tham vọng diễn tà một hệ thống Lý Thuyết thống nhất, theo cách nghĩ của họ, rằng: Hãy suy nghĩ lại các hệ luận của họ.
    Họ cứ tưởng lập thành một Lý thuyết thống nhất, dễ như ăn kẹo. Nó là quá trình của cả một nền văn minh> mà tôi gọi là Văn Minh Atlantic.
    Tôi nhắc lại truyền ngôn nối tiếng của thiên tài SW Hawking:
    “Nếu quả thực có một Lý thuyết Thống nhất> Thì chính nó sẽ quyết định chúng ta tìm ra nó hay không?!”.
    Bởi vậy, dù tôi có đưa tất cả các hệ luận về một lý thuyết thống nhất . của bất kỳ ai trên thế giới này, lên Fb của tôi> Đều ko có giá trị thẩm định> Quyết định cuối cùng thuộc về Thượng Đế.
    Tôi nhắc lại rằng:
    Nền tảng tri thức của nền văn minh hiện nay, chưa đủ để thành lập một hệ Lý thuyết thống nhất.

    Tôi sẽ phân tích lần lượt từng yếu tố xác định một LÝ THUYÊT THỐNG NHẤT, mà tôi đã trình bày ở chủ đề này.
    TIỀN ĐỀ THỨ HAI.
    Trích:
    [“2/ Xác định một “Không Gian đa chiều”. Về vấn đề này, tôi đã chứng minh trong cuốn “Tìm về cội nguồn Kinh Dịch” (Nxb HD 2020).. Trong cuốn sách này, tôi đã chứng minh rằng:
    Quan niệm “không gian ba chiều” là một suy nghĩ lối mòn, vì chúng ta tiếp thu từ bé. Thực chất ý niệm về ‘Không gian ba chiều”, chỉ là một mô hình biểu kiến, dùng để mô tả các chuyển động của mọi trạng thái vật chất trong vũ trụ. Bản thể của Không Gian là “n” chiều.
    Không xác định “Không Gian ‘N’ chiều” sẽ không thể lập thành một Lý Thuyết thống nhất.
    Trước hết, tôi lưu ý quý vị, các bạn và anh chị em các khóa Lạc Việt rằng:
    “Điểm là một khái niệm trừu tượng và không có định lượng”. Nó là hệ quả của TƯ DUY TRỪU TƯỢNG TỔNG HỢP (Theo cách mô tả của tôi> Có nội hàm gần giống thuật ngữ “Tư Duy phức hợp của tri thức khoa học hiện đại).
    Xin lưu ý: Khái niệm “Điểm > theo cách diễn đạt của tôi> Tương ứng với Nghi II, trong Lý học Việt> Hoặc Đức Chúa Jesu trong Thiên Chúa giáo.
    Từ khái niệm “Điểm” > cận tuyệt đối, chúng ta quán xét lại định nghĩa về ‘mặt phẳng” trong Toán học, như sau:
    “Qua ba điểm trong không gian bất kỳ, chỉ có thể xác định một mặt phẳng và chỉ một mà thôi”.
    Như vậy, khái niệm “mặt phẳng” cũng chỉ là một biểu tượng quy ước của tư duy. Vì nó phải có một nền tảng từ khái niệm “Điểm”> cũng là mô hình biểu kiến của Tư Duy. Từ đó chúng ta sẽ thấy mô hình không gian ba chiều> Cũng chỉ là mô hình biểu kiến> trong đó, mô tả sự chuyển đông Đa chiều, của bất cứ một trạng thái tồn tại nào của vật chất. cho nên, nó không thể là một thực tại của ‘Không gian ba chiều”.
    Bây giờ chúng ta xem lại Định Lý Thales. Tôi nghĩ> bất cứ ai học qua lớp 9/ 12 đều biết định lý này. Ngày tôi còn học trên ghế nhà trường, định lý Thales được mô tả như sau.
    Trích:
    “Nếu có một chùm đường thẳng, cắt hai đường thẳng song song thành những đoạn thẳng tỷ lệ thì chúng sẽ đồng quy tại một điểm”.
    bây giờ, tra cứu trên Google, định nghĩa có thay đổi. Nhưng nội hàm cơ bản không thay đổi. Và ngay từ thời điểm đó > cách đây 5000 năm trước > tôi đã hỏi thấy giáo của tôi:
    Thưa thày! Nếu các đoạn tỷ lệ đó bằng 1/ 1 > (tức chùm đương thẳng đó song song với nhau_> thì làm sao có thể đlồng quy tại một “điểm”.
    Thày tôi trả lời:
    “Nó gặp nhau ở VÔ CỰC”.
    Ngày ấy, tôi đã im lặng và suy tư, cho cách giải thích của thày tôi. Vì trong tôi – lúc đó chỉ một gã gà tồ khoảng 15/ 16 tuổi – chưa có khái niệm hoàn chỉnh về “Vô Cực”> Cho đến tận ngày hôm nay > 5000 năm sau> khi tìm hiểu về Lý học Việt – tôi nhắc lại là: Lý học Việt – tôi đã nhận thấy rằng:
    Chính định luật Thales nổi tiếng trong Toán học> Đã thừa nhận một mô hình CẬN TUYỆT ĐỐI. Tức là: những chùm đường thẳng khi chia cắt 2 đường thẳng song song, thành những đoạn Tỷ Lệ bằng “1”, thì chúng chỉ có thể gặp nhau ở khoảng cách “Cận Tuyệt Đối”. Tất nhiên, phía trước cái “Cận Tuyệt đối> Phải là cái Tuyệt Đối. Vì bản thân khái niệm “Điểm” trong toán học cũng là một khái niệm “Cận Tuyệt đối> Tôi đã chứng minh và xác định ở trên.
    Tất nhiên, với “không gian Ba chiều”, ăn sâu vào tiềm thức mỗi con người từ hàng trăm năm qua, sẽ khó cảm nhận được những luận cứ của tôi. Nhưng tôi cần lưu ý rằng: Với không gian Ba chiều> sẽ không thể mô tả được giai đoạn vũ trụ trước Trần Thời Gian”. Hay nói rõ hơn:
    Nếu căn cứ vào không gian Ba chiều, thì cơ chế nào để các dạng vật chất đầu tiên của vũ trụ sẽ hình thành và một diễn biến lịch sử đến các Thiên Hà như ngày nay?
    Nhà bác học Thiên tài SW Hawking đã mô tả một không gian hai chiều, trong cuốn sách nổi tiếng của ông “Lược sử thời gian”. Và ngài cho rằng: Không gian Ba chiều mới giải thích được sự tồn tại của các sinh vật và các thực tại vật chất trong lịch sử vũ trụ. Tôi chắc chắn thuyết Bic Bang sẽ không thể chứng minh được điều này. Bởi vì tôi đã chứng minh rằng:
    Khái niệm “Điểm”; ‘Đường thẳng’ và ‘Mặt phẳng> đều chỉ là mô hình biểu kiến không có định lượng. Đơn giản thôi:
    Độ dày của một mặt phảng là bao nhiêu, khi nó có cơ sở từ ba ‘điểm”. Vốn không có Định Lượng?.
    Tôi cần xác định rằng:
    Bất cứ một phương thức toán học nào của nền văn minh hiện nay, đều không thể mô tả được tính TUYỆT ĐỐI & CẬN TUYỆT ĐỐI> Ngoại trừ khái niệm “ĐIỂM’ > cơ sở của tất cả mọi phương thức Toán học của nền văn minh hiện nay> không có định lượng> Đó chính là cái CẬN TUYỆT ĐỐI. Và đó cũng chính là Nghi II trong thuyết ADNh & Kinh Dịch. Nhưng khái niệm ‘điểm’ lại không phải là một phương thức Toán học.
    Xin cảm ơn quý vị và các bạn quan tâm chia sẻ.

    Thiên Sứ viết;
    Trích:
    [“3/ Nhà bác học Giáo sư Trịnh Xuân Thuận đã nói:
    “Để giải thích một hiện tượng dù rất nhỏ, cũng phải viện dẫn đến toàn thể lịch sử hình thành vũ trụ”>
    Hoàn toàn chính xác! Nhưng nhận xét này của GS Trịnh Xuân Thuận, phải được chứng minh bằng một “Trường tương tác” bao trùm khắp vũ trụ trong Không gian và Thời gian lịch sử của nó. Tức là phải có một “Trường Tương Tác” này, mới chứng minh được nhận xét của Gs Trịnh Xuân Thuận. Đó chính là khái niệm “KHÍ”, trong Lý Học Đông phương> Một danh từ không có trong Tự điển của khoa học hiện đại.
    Trên cơ sở định nghĩa về “Khí” của tôi > đã mô tả trong sách nói trên, áp dụng vào vũ trụ trước Trần Thời Gian > sẽ giải thích toàn bộ các mối liên hệ của các hiện tượng trong lịch sử vũ trụ, liên quan đến sự xuất hiện của một hiện tượng nhò nhất, mà Gs Trịnh Xuân Thuận đã nói ở trên”].
    Thưa quý vị và các bạn.
    Sự xác định của Giáo sư Trịnh Xuân Thuận là hoàn toàn chính xác. Nhận xét của Gs Trịnh Xuân Thuận, cũng tương ứng với các bậc Đại Sư của các triết gia và các Đấng giáo chủ các tôn giáo, từ những nền văn minh Cổ đại, và cả thuyết ADNh & Kinh Dịch.
    Đạo Đức Kinh viết:
    “Đạo sinh nhất> Nhất sinh Nhị, Nhị sinh Tam> Tam sinh vạn vật”.
    Đức Phật nói:
    “Một con cá quẫy đuổi, cũng kinh động đến Tam Thiên Đại Thiên thế giới”.
    Vật Lý lượng tử xác định rằng:
    .Với hai hạt Lượng Tử, đồng tính chất, dù ở cách xa với khoảng không gian vô hạn. chúng vẫn thay đổi sự vận đông, để tương ứng với nhau”.
    Như vậy, phải có một “Trường Tương tác” trên thực tế, để liên kết giữa mọi hiện tượng vật chất. Nhưng nó phải được mô tả như một thực tại của vũ trụ sau giây “0”. và là nguyên nhân hình thành tất cả mọi dang vật chất> từ vật chất phi hình thể, đến các hạt vật chất nhỏ nhất> đến cả các Thiên Hà khổng lồ. Chứ không thể giải thích bằng một hệ luận của “Tư duy tổng hợp trừu tương”. Bởi vậy, về mặt lý thuyết thì Lý Thuyết Dây sai ngay từ cách đặt vấn đề.
    Trường Tương Tác đó chính là khái niệm “KHÍ” trong Lý học Việt. Một danh từ không có trong tự điển khoa học hiện đại.
    Chúng ta phân tích câu:
    Đạo > (Thái cực, Tính Thấy/ Như lai tạng tính) sinh nhất > Thái Cực sinh Lưỡng Nghi.
    Nhất sinh nhị> Khí khởi nguyên của vũ trụ> Theo định nghĩa về “khí” của tôi.
    Nhị sinh Tam> Tức Khí Khởi nguyên tương tác trở lại với Thái Cực và Nghi II> Tức “Tam sinh vạn vật”.
    Như vậy> “Khí”> Trường Tương Tác của vũ trụ chính là nguyên nhân kết nối toàn bộ những sự hình thành sau giây “0” và có trước “Trần Thời gian”, ‘Khí khởi nguyên” cũng là một trạng thái vật chất ‘CẬN TUYỆT ĐỐI”. Vì nó là hệ quả của cái Tuyệt Đối > Thái cực và cận tuyệt đối là nghi II
    Để mô tả kỹ hơn về khái niệm “Khí khởi nguyên”, tôi cần viết một cuốn sách về nội hàm và sự vận động của “Khí”. Nhưng tôi cần xác định rằng: Tôi đã mô tả những luận đề cơ bản về sự hình thành vũ trụ trước giây “0”, trong khóa Mai Hoa Việt Dịch.
    Xin cảm ơn vì sự quan tâm chia sẻ của quý vị các bạn và anh chị em.

    TIÊN ĐỀ THỨ V.
    Tôi bỏ qua tiên đề thứ IV> vì đã nói rõ nội dung, và được xác định bởi Giáo Sư Đại Tá Hoàng Tuấn viết hẳn một cuốn sách chuyên đề “Kinh Dịch và Hệ Nhị phân”. Nên tôi bỏ qua và chỉ nói rõ thêm về tiền đề thứ V.
    Thiên Sứ viết;
    5/ Định nghĩa lại tất cả các khái niệm mơ hồ trong các di sản còn lại của nền văn hiến Việt, thể hiện dưới các bản văn chữ Hán.
    Một trong ba yếu tố cần thiết cho sự phát triển của nền văn minh, chính là hệ thống ngôn ngữ, đủ để diễn đạt các khái niệm liên quan. Tôi đã chứng minh rằng:
    Ngôn ngữ Việt là ngôn ngữ cao cấp nhất trong toàn bộ hệ thống ngôn ngữ hiện nay. Nó có thể dịch toàn bộ các hệ thống ngôn ngữ phi Việt ra ngôn ngữ Việt và không có chiều ngược lại”].
    Thưa quý vị và các bạn.
    Ba yếu tố cần cho sự phát triển của nền văn minh theo tôi -là:
    1/ Nền tảng tri thức của nền văn minh.
    Phải có một nền tảng tri thức của nền văn minh, mới có thể xuất hiện những phát minh về cả ứng dụng lẫn Lý Thuyết. Thuyết Tương đối không thể ra đời vào thời Nhà Tống, hoặc vào thời vua Louis XIV .
    2/ Hệ thống ngôn ngữ của một nền văn minh đủ để diễn đạt nhưng phát minh từ nền văn minh là cơ sở của những phát minh này. Không ai có thể dùng tiếng Anh để giảng về Thuyết tương đối, cho một bộ lạc bán khai ở rửng Amazon.
    Về điều kiện này thì ngôn ngữ Việt đã thừa khả năng> và tôi đã chứng minh trong hai cuốn sách nói trên, cùng một số bài viết liên quan, nên tôi không bàn sâu thêm.
    3/ Lịch sử hình thành một học thuyết của một nền văn minh, phải phủ hợp với lịch sử của nền văn minh đó”.
    Vấn đề còn lại là sự phục hồi những khái niệm.
    Tôi cần xác định rằng:
    Tất cả những di sản của nền văn hiến Việt bị Hán hóa, khi mô tả về thuyết ADNh& Kinh Dịch, cũng như các chuyên ngành hệ quả của học thuyết này, như: Tử vi, Địa Lý, Đông Y..v.v..đều mang tính mặc định. Thí dụ:
    Như ngành Tử Vi> có hàng trăm “Trường phái ” Tử Vi và mâu thuẫn nhau . Sự mâu thuẫn nàyhông chỉ giới hạn ở tính chất các sao, mà mâu thuẫn ngay trong phương pháp luận đoán và làm bản Tử vi.
    Chỉ cần một ví dụ như vậy – và trong tất cả các chuyên ngành ứng dụng, khác > Đủ để thấy các khái niệm và phương pháp rất mơ hồ. Có thể nói: từ khi nền văn hiến Việt sụp đổ ở miến Nam sông Dương Tử, tức hàng ngàn năm qua, nền văn minh Hán vẫn không thể nào phục hồi được những hệ luận từ lý thuyết căn bản (ADNh & Kinh Dịch). Trong khi đó, một tiêu chí khoa học xác định :
    “Nền văn minh được coi là chủ thể của một học thuyết, thì phải phục hồi lại được học thuyết đó”.
    Hơn 2000 năm qua, hầu hết những tri thức tình hoa của nền văn minh Hán, đều cố gắng giải thích các khái niệm liên quan đến Lý học Đông phương> Mà họ tự nhận là của họ.
    Bởi vậy, một trong những yếu tố cần và quan trọng để phục hồi lại toàn bộ thuyết ADNh & Kinh Dịch, là phải giải thích các khái niệm mơ hô trong các bản văn chữ Hán cổ. Điều này chỉ có thể thực hiện được với những di sản của nền văn hóa truyền thống Việt.
    Đức Phật mắng ngài Anan:
    “Nói như nhà người thì thể tính lẫn lộn. Các thuyết Thế gian không thành lập được”.
    Lời dạy của Đức Phật có thể tương đồng với khái niệm “Chính danh” trong Luận Ngữ.
    Đến như ngài Anan> Đại đệ tử của Đức Phật, được Ngài dạy Offline, mà còn chưa hiểu thế nào là “Thể / Tính lẫn lộn’. Nhưng các vị học giả vờ, Trí ngủ gật, nói cứ như đúng rồi. Diễn đạt câu nói của Đức Phật thì đó chính là sự nhầm lẫn khái niệm. Do đó, vấn đề và là yếu tố quan trọng, là cần phải phục hồi những khái niệm. Tôi đã phục hồi lại những khái niệm căn bản, như AD, Tứ hành, Thái cực, Lưỡng nghi … và cả nguyên lý căn để trong mọi ứng dụng của Lý Học Đông phương, là “Hà đồ phối Hậu Thiên Lạc Việt”. Sau này, để hoàn thiện thuyết ADNh & Kinh Dịch, cũng như toàn bộ các ngành ứng dụng, hệ quả của Lý thuyết này, anh chị em các lớp Lạc Việt, cần lưu ý điều này.
    tôi bỏ qua tiền đề thứ VI và VII, vì nói như ve cả rồi.

    VẤN ĐỀ CÒN LẠI:
    VÌ SAO NGÀI SW HAWKING XÁC ĐỊNH:
    “Nếu quả thực có một lý thuyết thống nhất, thì chính nó quyết định chúng ta tìm ra nó hay không?”>
    Nhận xét này của ngài Hawking xác định tính định mệnh của toàn bộ nền văn minh hiện đại mà chúng ta vẫn lên Fb ‘chém gió’.
    “Chúa không chơi trò xúc xắc”, là truyền ngôn của nhà bác học thiên tài Albert Einstein.
    Điều này đã xác định tính quy luật trong sự vận đông tương tác của vật chất (Theo định nghĩa của tôi), và chính tính quy luật trong sự vận động và tương tác của toàn bộ lịch sử vũ trụ, được mô tả trong thuyết ADNh & Kinh dịch, đã làm nên khả năng tiên tri của thuyết ADNh & Kinh Dịch, trong tất cả mọi phương pháp ứng dụng của nền Lý học Đông phương > Nhân danh nền văn hiến Việt> cái mà ngươi ta quen gọi là “Định Mệnh”. Định mệnh của con người qua lá số Tử vi, Tứ trụ, bốc Dịch. Sự hiểu biết về các ngành ứng dụng, chỉ thay đổi về Định Lượng. Một người phu khiêng kiệu, 600 năm trước cùng với ngày giờ tháng năm sinh của một người 600 năm sau> Thì người 600 năm sau có thể lái taxi.
    khi đọc câu trên của ngài SW Hawwking, tôi rất khâm phục thiên tài của ông. Trong thư viện sách của tôi> có gần hết các tác phẩm liên quan đến ngài SW Hawking. Cuốn trùng nhiều nhất> 7 cuốn> chính là cuốn “Lược Sử thời gian”. Chính sự hiện hữu của các dự báo trong tất cả các phương pháp ứng dụng của thuyết ADNh & Kinh Dịch> đã xác định một nguyên lý bao trùm trong lịch sử vũ trụ với khả năng tiên tri.
    Quyết định cuối cùng thuộc về “Tập hợp lớn nhất, bao trùm tất cả mọi tập hợp và không có một tập hợp nào lớn hơn nó”> theo mệnh đề toán học thứ II của ngài Cantor> Tức là Thượng Đế và là sự Tuyệt Đối.
    Đừng ai sách mé là những mô tả của tôi về thuyết ADNh &Kinh Dịch> . Phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt > là đã được “Khoa học công nhận” chưa> Tôi chặn nick người đó ngay từ vòng gửi xe.
    Tối vẫn đang chờ quyết định cuối cùng từ cõi Tuyệt Đối.
    Ngài Einsten viết:
    “Khoa học của tương lai sẽ không có Thượng Đế của cá nhân”.
    Hoàn toàn chính xác> Bởi vậy nó phải có một tính Tuyệt Đối ở giai đaon giấy “O”, để mô tả Thượng Đế.
    .

    THƯA QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN.
    Sẽ không bao giờ có một thuyết như thuyết ADNh& Kinh Dịch > phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt. vì chỉ có “Một Lý thuyết Thống nhất”.
    Không có một hệ thống lý thuyết nào. Nhân danh bất cứ cái gì> có thể thỏa mãn tất cả các tiêu chí khoa học để thẩm định một lý thuyết khoa học và lý thuyết thống nhất =ngoại trừ thuyết ADNh& Kinh Dịch . Nó giải thích một cách hợp lý, nhất quán và hoàn chỉnh tất cả từ những di vật khảo cổ của các nền văn minh Cổ Đại> từ văn minh Cetic, Kim Tự Tháp Ai cập, di sản của văn minh Nam Mỹ…. và phù hợp với mọi tiêu chí khoa học> Cho dù khái niệm khoa học được định nghĩa nhu76 thế nào. Bây giờ và cả trong tương lai.
    Do đó, nó phải có một chân lý đích thực dằng sau sự phục hồi thuyết ADNh & Kinh dịch, nhân danh nền văn hiến Việt.

    :

    Quy luật khách quan để phát triển của nền văn minh, chính là sự giao lưu trí thức và văn hóa. Một Lý Thuyết thống nhất, không thể là một cá nhân, hay nhóm người nghĩ ra. Nó cần một lịch sử phát triển và sự tổng hợp tri thức của nhiều khu vực văn hóa được tổng hợp. Do đó, Atlantic phải là một nền văn minh mang tính toàn cầu.

    Thiên Sứ Lạc Việt https://www.thiensulacviet.com/cac-de-tai-khac/4089

  • Thiên Sứ Nguyễn Vũ Tuấn Anh

    https://thiensulacviet1.blogspot.com/2022/10/thien-su-nguyen-vu-tuan-anh.html

    https://drive.google.com/drive/folders/1vSvpvXfVeaEsRKeU0E62ej7ix_rkLqCE
    https://docs.google.com/spreadsheets/d/1f4-C-Ptp2hr-VgtJe6AzaKt5HjS8sbgMbHvDLRd5FNY/edit
    https://docs.google.com/document/d/1NPmWxgz_xkUkhAhX4N2fNimPGJXLXVcq5bbWE_tzUfg/edit
    https://docs.google.com/presentation/d/1LN809PGNOXeqff24BuHGqqCwDOtd2ebwWcnk7_rA4fg/edit
    https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSdUF7_DRKvzxZCzsrq1VKqx1C-NFc-qkGm17kPz2tqVC0cJZg/viewform
    https://docs.google.com/drawings/d/1dD_1QBi4HewrUkmdUlBIKeYy-tKgBbL0H9BN2mu6N7E/edit
    https://www.google.com/maps/d/u/0/edit?mid=1TU3wUwUW_N9miX2qLmt1ieQ1Q9cJOKk
    https://sites.google.com/view/thiensulacviet1
  • Tác giả Thiên Sứ – Nguyễn Vũ Tuấn Anh – Địa Lý Lạc Việt

    https://www.thiensulacviet.com/ Chuyên trang thông tin nghiên cứu về Lý học Đông phương✔️ Văn hóa cổ sử✔️ Dịch học, Kinh Dịch✔️ Tử vi, Phong thủy✔️ Nhân tướng học, Âm lịch✔️ Thiên văn cổ✔️✔️✔️ 0972270089 thiensunguyenvutuananh@gmail.com số 6 Số 6, Khu phố 5, Thủ Đức, Thành phố Hồ Chí Minh

  • Hello World!

    Welcome to WordPress! This is your first post. Edit or delete it to take the first step in your blogging journey.

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia